HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1169

“… Ta sẽ cố.”
Mặc Nhiên được đồng ý mà vui vẻ cả đêm, chìm vào niềm vui sướng một
đống kẹo đổi lấy một cái khăn tay, đổi được cái chăn mới, vui vẻ lăn qua
lộn lại mà không nổi.
Năm năm, hắn luôn mơ mơ màng màng thống khổ mà sống.
Đây là lần đầu hắn vì vui sướng, mà khó ngủ như thế.
Tim đập thật nhanh, rất lâu không bình ổn nổi, sau đó hắn lại nhìn không
được, ngồi dậy, cửa phòng hắn đối diện với cửa sổ phòng Sở Vãn Ninh.
Hắn ghé vào bên rìa, xuyên qua khe hở nhỏ, bên mũi là mùi đồng lúa ngọt
thanh, trước mắt là sân nho nhỏ, đối diện có một ánh nến.
Sở Vãn Ninh còn chưa ngủ.
Y đang làm gì?
Đang nghĩ xem nên làm khăn tay thế nào, hay ăn liên hoa tô mình mang
cho y?
Mặc Nhiên nhìn ánh nến vàng ấm áp ở cửa sổ đối diện, nhìn thật lâu, tới tận
khi ánh sáng tắt đi, Sở Vãn Ninh ngủ, hắn mới lưu luyến không rời mà nhỏ
giọng nói một câu:
“Sư tôn, mơ đẹp.”
Còn có một câu đè lại trong lòng, dù không ai nghe được, hắn cũng sẽ
không dám nói ra.
Vãn Ninh.
Mơ đẹp.

Tác giả có lời muốn nói: Thầy trò bốn người dùng gì lau mồ hôi?
Sở Vãn Ninh người làm công tác văn hoá: Khăn tay hải đường.
Người nguyên thuỷ Mặc Vi Vũ: Tay áo
Sư Muội mỹ nhân: Vớ vẩn, mỹ nhân sao có thể ra mồ hôi, có ra mồ hôi
cũng không thể để người ta phát hiện
Người chim (…) Tiêt Mông: Khăn tay thêu hai chữ “Tiết Mông” đáng xấu
hổ, Vương phu nhân thêu cho cậu, vì cậu luôn làm mất khăn tay, thêu tên
tiện cho người ta có nhặt được còn trả lại…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.