Sở Vãn Ninh cũng không biết giờ mình làm vậy, chỉ làm Mặc Nhiên nhìn
thấy đường cong nhu hoà dưới hàm, nâng cằm lên sẽ lộ hầu kết, cùng cần
cổ thon dài trắng nõn như sứ.
Y như con mèo nhỏ tự cho mình rất cao, để lộ nơi yếu ớt dưới răng nhanh
của sói, cố tình cao ngạo không tự nhận ra, y cho rằng con sói hắn kinh sợ,
lại không biết sói chỉ muốn liếm lên yết hầu y, hôn hôn liếm liếm, ăn hết
sạch.
Đồ ngốc.
Mặc Nhiên dùng nghị lực rất lớn, mới có thể dời tầm mắt từ phía dưới cằm
Sở Vãn Ninh đi, lại nhìn người trước mắt, ánh mắt đã hơi sâu thẳm, tiếng
nói cũng trầm thấp hơn.
Hắn miễn cưỡng cười, tỏ vẻ hắn quân tử như Liễu Hạ Huệ, hắn nói: “Có.”
Sở Vãn Ninh không phản ứng, nhíu mi nói: “Cái gì?”
“Lê Hoa Bạch.”
Mặc Nhiên bất động thanh sắc mà thở ra, áp dục niệm trong lòng xuống,
khàn khàn nói.
“Lê hoa bạch, cũng có.”
Sở Vãn Ninh: “… … …”
“Trên đường cảm thấy có lẽ sư tôn sẽ muốn uống.” Mặc Nhiên nói, “May
mà ta mua.”
Sở Vãn Ninh trừng mắt nhìn đồ đệ ra sức lấy lòng mình kia, bỗng không
biết nói gì, y bỗng cảm thấy mình làm khó dễ thật không thú vị, làm ra vẻ
cứng rắn lạnh lùng, cũng chẳng có gì thú vị.
Y rốt cuộc chậm rãi thả lỏng cơ thể căng chặt, dựa lưng vào cây đa già,
đánh giá Mặc Nhiên, sau đó nói: “Mặc Nhiên.”
“Vâng.”
“Ngươi thay đổi thật nhiều.”
Y nói xong câu đó, không biết vì sao đáy mắt Mặc Nhiên hiện một tia bất
an, sau đó Mặc Nhiên chớp chớp hàng di dài, nói: “Sư tôn có thích vậy
không?”
“…” Sở Vãn Ninh nói, “Không ghét.”