HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1165

Hắn không định nói nhiều với Sở Vãn Ninh về chuyện này, hắn cẩn thận
nhìn sắc mặt Sở Vãn Ninh, bỗng nhớ tới gì, nhịn không được mà cười: “Ta
biết vì sao sư tôn không vui rồi.”
Sở Vãn Ninh phất tay á rộng, bả vai hơi động khó cảm thấy, trên mặt vẫn
có vẻ trấn định: “Ta đã nói không–“
Mặc Nhiên lại đi tới, đứng dưới tàng cây, cười tủm tỉm chắp tay sau lưng,
rễ cây đa già thô to nổi lên mặt đất, như mạch máu mạnh mẽ, chậm rãi đâm
tới nơi sâu nhất.
Hắn đứng lên một cái rễ, có vẻ càng cao hơn.
Lòng Sở Vãn Ninh sinh ra cảnh giác, lại khó chịu, nói: “Ngươi xuống đây
cho ta.”
“Ài.”
Mặc Nhiên khinh khinh xảo xảo mà nhảy xuống, mũi chân rời khỏi rễ cây
sần sùi kia, xuống trước mặt Sở Vãn Ninh. Cây này bàn cù ngoạ long, nơi
không thô cứng chỉ có một ít, Sở Vãn Ninh đứng ở đó, Mặc Nhiên cũng chỉ
có thể đứng gần với y, mới có thể tránh cho cao hơn.
Hắn cúi đầu, hô hấp cơ hồ lượn qua mi Sở Vãn Ninh, nên Sở Vãn Ninh hơi
khó nhịn, trầm mặt nói: “Ngươi đi lên cho ta.”
“…” Mặc Nhiên không nhịn được mà cười, “Lên lên xuống xuống, sư tôn
đang đùa ta sao?”
Sở Vãn Ninh cũng biết mình dưới cơn giận là làm loạn, bị vạch trần liền
ngậm miệng không nói, âm trầm không nói gì.
Mặc Nhiên vươn tay từ sau lưng tới, không biết lấy một viên kẹo ở đâu, lấy
giấy gạo bọc, màu sắc rực rỡ cầm trong tay, xếp thành ngọn núi nhỏ.
“Đừng giận nữa, để lại cho người nè.”
“… …” Sở Vãn Ninh càng dậy, giận tới muốn hộc máu, mặt tái lại, y hạ
thấp mày kiếm quát lên, “Mặc Vi Vũ!!”
“Đây!” Mặc Nhiên vội đứng thẳng.
“Ai muốn ăn kẹo? Ngươi cho ta là trẻ con ba tuổi mà dỗ à? Hay cho ta là cô
nương để dỗ? Ta căn bản– Ưm!”
Một viên kẹo đặt lên môi, đưa vào miệng.
Sở Vãn Ninh sợ ngây người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.