HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1166

Chỉ một thoáng thính tai đã đỏ không nói nên lời, mặt cũng đỏ, không biết
thấy xấu hổ hay giận dữ, đôi mắt phượng mở tròn xoa, vừa giận vừa kinh
ngạc nhìn nam nhân cười hì hì trước mắt.
“Vị sữa bò.” Mặc Nhiên nói, “Người thích nhất.”
Sở Vãn Ninh bỗng hơi á khẩu không nói được, có chút vô lực, như mèo
nhỏ bị cắt móng vuốt, giương nanh múa vuốt tạo uy hiếp hoàn toàn không
có đất dụng võ.
Y ngậm viên kẹo vị sữa bò, thái dương có ít tóc vì vội, gió thổi loạn lên,
hoa cỏ rung động. Mặc Nhiên nhìn, trong lòng ngứa ngáy, muốn đưa tay
vén sợi tóc kia.
Hắn là người thích thì làm.
Trong lòng nghĩ vậy, sau đó, thật sự đưa tay tới.
Sở Vãn Ninh: “… … …”
Mặc Nhiên cười nói: “Mua cho mọi người trong thôn chút kẹo và điểm
tâm, nhưng mua cho sư là món ngon nhất, kéo ta đều giấu trong tay áo cả.
Điểm tâm đặt ở phòng người, tối về ăn trong lặng lẽ thôi, đừng để đám trẻ
con nhìn thấy, là liên hoa tô, rất đẹp, nếu cho chúng thấy, nhất định quấn
lấy người muốn xin.”
Sở Vãn Ninh không nói, qua hồi lâu, mới dùng lưỡi cuốn tan kẹo sữa,
giương mắt, trong hoa lau, dưới cây đa nhìn nam nhân kia.
Sau một lúc lâu, lời mở đầu không phải đáp lại mà ném ra mấy chữ: “Hoa
quế đường ngó sen.”
Mặc Nhiên nói: “Mua rồi.”
“Thịt viên gạch cua.”
“Cũng mua.”
“…”
Sở Vãn Ninh không nghĩ ra gì, cảm thấy uy nghiêm của mình rơi quá
nhiều, y muốn nhặt uy ngiêm lại, vì thế có tâm tư để tìm chỗ chê, cằm hơi
nâng lên, “Tiếc là không có lê hoa bạch.”
Y cho rằng dáng vẻ mình nâng cằm lên rất nghiêm túc, rất có lực áp bách.
Nhưng mà đó là trước đây, giới hạn là khi Mặc Nhiên còn thiếu niên, đầu
còn chưa cao bằng y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.