“Tiếp theo mời tân lang vào động phòng.”
Mặc Nhiên đứng trên quan tài chớp chớp mắt, thấy Sở Vãn Ninh đã chiếm
hết nửa chỗ. Quan tài này tuy lớn, nhưng để hai đại nam nhân nằm vào, vẫn
là hơi chật, hắn nằm vào, không tránh khỏi đè lên tay áo Sở Vãn Ninh, làm
đối phương tức giận trừng mắt.
Đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kia đi vòng quanh quan tài hát, vẫn là bài âm trầm
lúc trước, lời ca mơ hồ khó hiểu.
“Nước Bạch Đế, bọt sóng trong; uyên ương quỷ, ngậm hoa nghênh.
Chung quan tài, nằm cùng huyệt; ý nguyện trước, sau chết thành.
Từ đây làm bạn chốn hoàng tuyền, cô hồn bích lạc không chia lìa.”
Hát xong, tiểu đồng nâng nắp quan tài chậm rãi đóng lại, ầm một tiếng trầm
vang, chung quanh thoáng chốc tối om.
Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên bị nhốt trong quan tài hợp táng.
Quan tài này rất dày, nói chuyện nhỏ, bên ngoài sẽ không nghe thấy, Sở
Vãn Ninh đưa tay tạo một kết giứi cách âm, bảo đảm tiếng động bên trong
không truyền ra ngoài, làm xong hết, câu đầu tiên khi y mở miệng nói là–
“Dịch sang bên kia, ngươi đè lên tay ta.”
Mặc Nhiên: “… …”
Hình như nên có chuyện khác quan trọng hơn “đè lên tay” chứ?
Cho dù oán giận trong lòng, nhưng Mặc Nhiên vẫn dịch sang bên cạnh.
“Dịch sang chút nữa đi, ta không nằm thẳng được.”
Lại dịch qua.
“Qua tiếp đi! Ngươi đừng dán sát vào mặt ta!”
Mặc Nhiên uỷ khuất: “Sư tôn, cả người ta dán đến thành quan tài rồi, người
còn muốn sao nữa?”
Sở Vãn Ninh rốt cuộc hừ một tiếng, không nói nữa.
Mặc Nhiên rụt trong góc một lát, đột nhiên quan tài chấn động, người bên
ngoài nâng quan tài hợp táng lên, lung lay, không biết hướng nào bắt đầu
chậm rãi bước đi. Mặc Nhiên dựng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài,
nghĩ đến Sư Muội bây giờ hẳn hợp táng chung với Trần Diêu thị, không
khỏi buồn bực, nhưng chẳng có cách nào khác.