HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1181

Đôi mắt Mặc Nhiên sáng ngời nhìn y, có lẽ vì nóng, nên có vẻ như có ánh
lửa, hắn nói: “Sư tôn, đến, lật lại đi.”
“… …”
Sở Vãn Ninh chỉ thấy trong mắt như vậy, trong câu nói này, cảnh trong mơ
hiện lên chồng chéo, y bỗng thấy đầu hơi choáng, trước mắt như có màu đỏ
tươi, y thấy hai người dây dưa trên đệm đỏ thêu kim phượng đằng long,
một thân thể nam nhân cao lớn đè lên một người khác, bể dục dậy sóng,
hồng lãng từng đợt, ngón chân nam nhân phía dưới cuộn lại, cẳng chân co
giật từng hồi.
“Sư tôn, đến, lật người lại…”
Y tựa hồ nghe thấy nam nhân kia nóng bỏng thở dốc, phảng phất ở ngay
bên tai mình.
“Để ta nhìn mặt ngươi.”
Sở Vãn Ninh hoảng sợ vì hư ảnh loé lên, y đột nhiên nhắm mắt lại, lắc đầu,
sao thế này? Ảo giác ư? Hay là vẫn còn nhớ tới giấc mộng xuân kia?
Trong lòng run sợ, máu nóng dâng lên, mồ hôi lạnh chảy xuôi.
Mặc Nhiên thấy y không ổn, đặt chày gỗ xuống, đến bên cạnh y: “Sư tôn,
người làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?”
“Không.” Giọng hắn như kiến cắn làm đáy lòng Sở Vãn Ninh tê dại, Sở
Vãn Ninh đột nhiên đẩy hắn ra, nâng đôi mắt phượng thẹn quá hoá giận
lên, đuôi mắt phiếm màu hồng nhạt, y thở gấp, cực kỳ hận mình tâm ý viên
mãn, “Ban ngày khó chịu, hơi hoa mắt mà thôi. Ngươi đừng dán lại gần ta,
toàn mồ hôi kìa.”
Mặc Nhiên cúi đầu nhìn, đúng thật, trong lòng bất an, hắn biết Sở Vãn
Ninh thích sạch sẽ, lập tức đứng sang cạnh, chỉ là ánh mắt quan tâm, vẫn
sát theo người nọ, một lát cũng không muốn dời đi.
Sở Vãn Ninh sau đó vẫn luôn trầm mặc không nói gì, đợt bột bánh giã xong
rồi, mọi người vậy quanh, y đã không còn ở nữa.
“Hả, ngươi hỏi Sở Tiên Quân à, y nói y hơi đau đầu, về phòng nghỉ ngơi
rồi.” Thôn trưởng nói, “Ta thấy lúc y đi mặt hơi hồng, chắc không phải phát
sốt rồi chứ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.