HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1296

Nhưng có người, tuy không mấy lợi hại, họ lại dựa vào miệng lưỡi dẻo
quẹo, khả năng nịnh nọt êm tai để trèo lên, rõ ràng dơ bẩn tận xương cốt,
lại không bị ai khinh thường.
Kiếp trước Mặc Nhiên là loại thứ nhất, nhưng hắn hận nhất không phải
những người thiện lương đối nghịch với hắn, hắn không hận Mai Hàm
Tuyết, không hận Tiết Mông, thậm chí hắn kính nể Diệp Vong Tích, thương
hại Diệp Vong Tích.
Hắn ghét nhất loại người như Nam Cung Liễu, chỉ cần lợi dụng đúng chỗ,
đã quỳ trên đất liếm cả trĩ vua nịnh nọt.
Mẹ nó, liếm mủ liếm trĩ đồ đệ.
Từ lúc Nam Cung Liễu vào, Sở Vãn Ninh vẫn đứng bên cửa sổ, nhìn ra
ngoài phòng ốc chỉnh tề ở Nho Phong Môn, cảnh tượng rộng lớn tráng lệ.
Chỗ cao gió thổi qua, thổi đúng rèm mỏng rủ xuống bên cửa sổ, Sở Vãn
Ninh đứng bên rèm, dáng vẻ thân thiết tràn ngập trên mặt Nam Cung Liễu
ngưng lại giây lát, rất nhanh lại bình thường, đi tới bên cửa sổ.
“Sở tông sư…”
Sở Vãn Ninh không nhìn gã, biểu tình nhạt nhẽo, nói: “Nam Cung chưởng
môn, giữa ta và ngươi, đã hiểu tận gốc rễ từ lâu rồi.”
Rèm lụa mềm mại bị gió đông phong thổi qua, chạm qua mặt y, làm Sở
Vãn Ninh không kiên nhẫn, bỗng giơ tay giữ lại thứ phiền phức kia, nhàn
nhạt nói: “Không cần hàn huyên.”
Nam Cung Liễu liền cười, nói: “Kẻ hèn không có ý khác, nghĩ rằng nhiều
năm không gặp tông sư rồi, tới hỏi thăm một tiếng, không hơn. Tông sư,
ngươi đâu thể vượt ngàn dặm tới vì người ngoài chứ?”
“Ta là tới vì Nam Cung Tứ.” Sở Vãn Ninh vẫn không quay đầu lại, “Không
phải vì ngươi.”
“Tứ nhi thấy ngươi sẽ rất vui vẻ, tuy ngươi không nhận nó làm đồ đệ,
nhưng lại có ơn vỡ lòng với nó, sau khi ngươi đi, nó vẫn luôn nói với ta
muốn gặp ngươi.”
“…”
Thấy Sở Vãn Ninh không mở miệng mắng lại, Nam Cung Liễu lại nói:
“Tông sư, lúc thiên liệt ở trấn Thải Điệp xảy ra, ngươi bỏ mình, làm thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.