HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1367

Vãn Ninh rất nhanh.
Hắn nhấc tay lên, xốc mặt nạ giả lên, mặt nạ đồng dữ tợn nhe răng trợn mắt
bị hắn đẩy sang bên cạnh, lộ ra gương mặt anh tuấn tuyệt luân: “Đợi ta đã.”
Sở Vãn Ninh lập tức mở to mắt: “Sao lại là ngươi?”
“Lên đi, ta đưa sư tôn ngự kiếm tới, trên đường sẽ giải thích tỉ mỉ cho sư
tôn.”
Sở Vãn Ninh nắm lấy bàn tay hắn duỗi tới, nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng
hạ xuống thân kiếm, sau đó muốn buông Mặc Nhiên ra, nhưng bàn tay lớn
thô ráp lại giữ càng chặt, Mặc Nhiên đứng sau lưng y, vừa nói, hơi thở
nóng rực thuộc về nam nhân trẻ tuổi phảng phất bên tai y, gió đêm lãnh như
băng thổi qua, có vẻ càng nóng bỏng.
Mặc Nhiên nói: “Thanh kiếm này quá cường hãn, bay rất nhanh, sư tôn giữ
chặt.”
Hai người ngự kiếm thuận gió, Sở Vãn Ninh hỏi: “Lúc nãy trong đại điện,
đều là ngươi tính kỹ rồi?”
“Vâng. Mấy năm nay ta hành tẩu giang hồ, nghe chuyện về Tống Thu
Đồng không ít.” Mặc Nhiên nói, “Ả tuy không có gan giết người hay tàn
sát hàng loạt dân trong thành, nhưng vẫn là hạng người nên ném xuống
giếng bỏ đá, nếu ả thật sự gả cho Nam Cung Tứ, về sau thành thiếu chủ phu
nhân của Nho Phong Môn, chỉ sợ phái này so với bây giờ còn ác liệt hơn
nhiều.”
Sở Vãn Ninh lại nói: “Nho Phong Môn sẽ chẳng thể tệ hơn bây giờ.”
Y nói xong những lời nãy, nhíu mày lại, nhìn Mặc Nhiên mặc áo choàng
đen, trong lòng sinh một tia nghi ngờ: “… Lại nói, sao ngươi lại biết Diệp
Vong Tích là một cô nương?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.