Mông nhi đâu?!!”
Mặc Nhiên vội trấn an ông nói: “Tiết Mông không có việc gì, hắn ở nơi đó
——”
Tiết Chính Ung nhìn tới nơi hắn chỉ, thấy cả người Tiết Mông bị bao vây
bên trong một cây thật lớn, chỉ có một khuôn mặt tái nhợt mặt lộ ra, không
khỏi mà biến sắc, nghiêng ngả lảo đảo liền đi về hướng Tiết Mông. Mặc
Nhiên giữ chặt ông nói: “Bá phụ, hắn chỉ là tạm thời mất thần trí, một lát
nữa sẽ tốt thôi, hắn ở trong đằng mộc sẽ tương đối an toàn, người đừng qua
đó, người đợi ở đây cùng chúng ta đi.”
Tiết Chính Ung vội la lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?! Ở thật xa liền
thấy có lệ quỷ giáng thế, Nam Cung chưởng môn……”
Ông nói rồi quay đầu lại, nhìn đến Nam Cung Liễu đứng trong dung nham,
rồi nhìn tử thi không có sinh khí trong lòng ngực hắn, giọng nói tức khắc
ngừng. Ông bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng, tử thi kia, sao lại
có chút quen mắt?
Giống như thật lâu về trước, thật sự rất lâu về trước…… Ông giống như đã
gặp qua mặt người nam nhân này……
Người này ngũ quan bình phàm, thực dễ dàng bị quên lãng theo năm tháng,
Tiết Chính Ung nhất thời cũng nghĩ không ra. Nhưng hắn cảm thấy không
đúng, hết thảy đều không đúng. Lúc này ông nhìn đến Nam Cung Liễu đột
nhiên ngẩng mặt, trên mặt dính đầy máu, khóe miệng lại như bị liệt rồi.
Nam Cung Liễu cười ha ha, trong mắt lóe sáng khác thường, cùng bộ dáng
nịnh nọt xu nịnh hoàn toàn không giống nhau.
Trong đám người đi tới có Diệp Vong Tích, cũng có Nam Cung Tứ.
Nam Cung Tứ lẩm bẩm nói: “Phụ thân……”