HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1433

“Ta không biết… Nói… Ta không biết… Sương Lâm tiên sinh… Tiên sinh
cứu ta với…”
Khi ấy Từ Sương Lâm chỉ là mưu sĩ phụ tá Nam Cung Liễu, nên Nam
Cung Liễu gọi hắn là Sương Lâm tiên sinh, mà không phải trưởng lão.
Xem xét một hồi, Từ Sương Lâm cầm tay phải Nam Cung Liễu, nhìn chiếc
nhẫn lấp lánh rực rỡ, bỗng biến sắc: “Trên nhẫn sao lại có vạn kiếp chú?”
Người xung quanh nghe thấy tên này, đều hít ngược một hơi khí lạnh, chỉ
có Nam Cung Liễu, ngu ngốc, không biết sinh tử chi chú là gì, chỉ mờ mịt
đầy nước mắt ngẩng đầu, mũi chảy ra nước, cùng máu, nhỏ lên trên gạch.
“A, đó là gì?”
“Sát chú.”
Sắc mặt Từ Sương Lâm thật không đẹp.
“Trên nhẫn bị La Phong Hoa hạ sát chú, y nguyền rủa ai mang nhẫn này,
chỉ cần có ánh trăng chiếu vào, da thịt sẽ nứt ra, sống không bằng chết…
Đêm nào cũng vậy.”
“Cái gì?!”
“Còn chưa hết.” Từ Sương Lâm vuốt ve nhẫn phỉ thuý, nhắm mắt cảm thụ
linh lưu mãnh liệt trên đó, “Ngày mười lăm trăng tròn, chẳng cần ngươi ra
khỏi cửa, bốn tường đều kín mít, bóng đêm không chiếu tới, vẫn cảm nhận
được nỗi đau thiên đao vạn quả, không trốn được…”
Hắn mở to mắt, nhìn Nam Cung Liễu cuộn tròn không ra người trên đất,
nhẹ giọng nói.
“Đến chết mới thôi.”
Máu tanh hôi đặc sệt, đồng tử Nam Cung Liễu bỗng co lại, đương nhiên là
kinh hoảng thất thố, lại như nọc độc rắn len lỏi trong mạch máu.
Gã run rẩy nực cười, lẩm bẩm: “Đến chết mới thôi?”
“Ừ.”
“Phá, phá không được?”
“Phá không được.” Từ Sương Lâm nói, “Dù sao thì giờ ta chưa nghĩ ra bất
cứ cách gì để phá… Chỉ có thể để sau này…”
Lời hắn nói còn chưa hết, Nam Cung Liễu đã tránh khỏi tay hắn, điên
cuồng kêu thảm bò xuống bậc thang, trên bậc thang lạnh lẽo dính đầy vết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.