HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1501

Nhưng mặc dù hắn không hỏi xong, Sở Vãn Ninh cứng rắn như cũ nói:
“Không phải.”
Mặc Nhiên sửng sốt: “Cái gì không phải?”
“Mặc kệ ngươi nói cái gì, đáp án đều là không phải.” Sở Vãn Ninh nhíu
mày lại, lông mày bén nhọn dựng thẳng, giống như mèo nhe răng trợn mắt
bảo vệ chính mình, không cho người sống tới gần, “Cầm lấy.”
Mặc Nhiên liền giơ tay ra bắt, tiếp tục gác trên lưng ghế, bộ dáng thực
thành thật.
Sở Vãn Ninh tiếp tục ngưng hoa, cánh hoa hải đường vừa ngưng xong rơi
xuống, y có chút phẫn nộ, càng phẫn nộ càng vô thố, một lát sau, Mặc
Nhiên nói: “Sư tôn, kỳ thật vừa rồi ta, chính là muốn hỏi một câu, người có
lạnh không, ta muốn… Làm ấm tay người.”
“Ta không lạnh.”
Gạt người, mới vừa rồi sờ vào bàn tay kia, rõ ràng lạnh băng.
Có lẽ cảm thấy hai người ngồi như vậy thật là xấu hổ, Sở Vãn Ninh nói:
“Không có chuyện gì thì ngươi đi ngủ đi, ngày mai mang ngươi đi bán
hoa.”
“……”
Trước kia y thường nói “Mang ngươi đi tu hành” “Mang ngươi đi luyện
võ” “Mang ngươi đi đọc sách”.
Mang ngươi đi bán hoa gì đó……
Mặc Nhiên muốn nhịn, nhưng lại không nhịn xuống được, mắt đen hàm
chứa ý cười, dưới ánh nến, giọng mũi nhợt nhạt mà “Ừ” một tiếng, nhưng
lại không di chuyển.
“Đi ngủ đây.”
Mặc Nhiên liếc mắt nhìn bên giường một cái.
Hắn quyết định, nói như thế nào cũng không thể ngủ trước Sở Vãn Ninh
được.

Nếu như mình không chắc chắn nên ngủ giường thì vẫn là nên ngủ dưới đất
đi, vậy xem ý tứ Sở Vãn Ninh, nếu đến lúc đó y ngủ dựa vào trong lòng
hắn, rõ ràng cấp chính mình đằng địa phương, vậy ngủ giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.