tim đào phổi ra mà yêu thương, lại cảm thấy sư tôn của mình có bao nhiêu
là mê hoặc, khiến người muốn hung hăng dùng sức mà ức hiếp y…
Trong không khí yên tĩnh, hơi thở càng lúc càng dồn dập, Sở Vãn Ninh
ngẩng đầu lên, mi mắt run rẩy hơi hơi khép lại, rất khó chịu, cứ ôm hôn
như vậy đã là gãi không đúng chỗ ngứa, y cũng cảm thấy khó chịu như vậy,
huống chi nam nhân trẻ tuổi này lại đang ôm chặt lấy y.
Đuôi mắt Mặc Nhiên đều đã phiếm hồng, ướt át.
Hắn trầm thấp mà mở miệng, giọng nói khàn khàn, có chút ẩn nhẫn, cũng
có chút ủy khuất: “Sư tôn……”
“……”
“Cầu người, ta chịu không nổi……”
Chịu không nổi là muốn làm cái gì???
Sở Vãn Ninh nghĩ tới những giấc mộng xuân chắp vá lúc trước, một trận
run rẩy rất nhỏ truyền thẳng đến xương cụt, y không lên tiếng, hai bên tai
đã đỏ hồng. Chịu không nổi…… Là muốn thế nào……?
Đôi môi đã bị Mặc Nhiên ngậm mút đến ướt át sưng đỏ trước đó, Sở Vãn
Ninh mấp máy thấp giọng, gần như là không thể nghe thấy mà nói một câu:
“Vậy…… Đừng ở chỗ này.”
Đừng ở chỗ này, chính là, có thể tiếp tục… ở chỗ khác!
Mặc Nhiên đột nhiên ngẩng đầu lên, gần như là kinh hỉ đan xen, rồi sau đó
lại hung hăng mà hôn môi y, còn muốn cứ như vậy mà bế y đứng lên.
Sở Vãn Ninh chỉ cảm thấy ngại ngùng đến cực hạn, giận không thể nén,
nói: “Ngươi thả ta xuống đã!”
Mặc Nhiên thả y xuống, lại không quên hôn y: “Sư tôn muốn đến nơi nào?”
Sở Vãn Ninh còn chưa kịp nói chuyện, liền nghe được chỗ gần đống cỏ khô
có tiếng động rào rạt vang lên, y bỗng dưng cả kinh, thần trí đột nhiên
thanh tỉnh, lập tức đem Mặc Nhiên đẩy ra ——
Hai người vừa mới tách ra, đã thấy một người từ chỗ tối nơi rừng trúc đi
đến, trên tay cầm theo lồng đèn đang lay động, vạt áo trong gió phất phơ.
Người nọ lặng im thật lâu, sau đó âm thanh vang lên, cho dù đã cố đè nén,
cũng chứa đầy kinh ngạc cùng mờ mịt.
“Các người…… Sao lại ở chỗ này?”