Mặc Nhiên nói: “Nếu như vậy, ta cũng ở lại đây.”
Tiết Mông nói: “Ai cần ngươi ở lại đây, đã nói ba ngày đầu là ta chăm sóc,
ngươi lại muốn khoe mẽ với sư tôn, đi đi đi, đừng tranh việc của ta.”
“Một mình ngươi chăm sóc y có tốt không?”
“Sao ta có thể không chăm sóc y tốt được, ta cũng không phải là lần đầu
chăm sóc sư tôn bế quan.”
Thấy Tiết Mông tức giận, Mặc Nhiên cũng không dám nói gì, do dự trong
chốc lát, đang chuẩn bị đi, bỗng nhiên nhìn thấy bình trà, phiến lá to rộng,
màu đậm, chỉ có mùi hương nhàn nhạt, liền hỏi: “Tuyết địa lãnh trà Côn
Luân?” “A? Sao ngươi biết?”
“……” Sao hắn có thể không biết được, đây chính là loại trà Tiết Mông yêu
thích nhất, Tiết Mông nguyện ý đem đồ mình thích nhất cho sư tôn, nhưng
không cẩn thận nghĩ tới mấy thứ này Sở Vãn Ninh có hợp hay không, có
thích hay không.
“Tuyết địa lãnh hương tính chất lạnh lẽo, sư tôn chính là hàn tính thể chất,
ngươi lại cho y uống loại trà này, y có thể thoải mái sao?”
Tiết Mông sửng sốt một chút, mặt có chút đỏ, quẫn bách giải thích: “Ta
cũng không nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ biết tuyết địa lãnh hương là trà ngon,
ta……”
“Đi đổi chút trà nguyệt quý, thêm hai muỗng mật ong, chờ y tỉnh lại rót cho
y uống. Ta đi làm chút điểm tâm, lát nữa cho người đưa tới.”
Tiết Mông muốn giữ lại chút mặt mũi của mình, vội nói: “Điểm tâm không
thể ăn, y tích cốc mười ngày.”
“Ta biết, nhưng bá phụ nói, ăn một chút vẫn được.” Mặc Nhiên nói, vẫy
vẫy tay, ra khỏi đình trúc, đi đến hướng thủy tạ, “Hẹn gặp lại.”
Tiết Mông nhìn bóng dáng hắn, thất thần một lúc. Chờ Mặc Nhiên đi xa,
cậu cúi đầu, nhịn không được nhìn bên gáy sư tôn —— hôm qua cậu vô
tình nhìn thấy dấu vết xanh tím trên gáy y. Dưới ánh mặt trời, càng thêm rõ
ràng, không giống vết muỗi đốt, cũng không phải là miệng vết thương. Tiết
Mông hiện giờ không như lúc mười bốn lăm tuổi, có một số việc tuy rằng