“…”
Trong lòng Mặc Nhiên như có vô số yêu ma quỷ quái điên cuồng chen lấn.
Ai chịu được người kiếp trước chết trong lòng mình, năm lần bảy lượt uỷ
khuất bị đánh?
Hắn và Sở Vãn Ninh nhìn nhau chằm chằm, không ai nhượng bộ, không ai
chịu thua, mắt Mặc Nhiên dần hiện tơ máu, hắn hận Sở Vãn Ninh nhiều
năm như vậy, thâm nhập cốt tuỷ, nam nhân trước mắt này là gì với hắn
chẳng cần bàn!
Năm đó hắn mới vào môn phái, làm sai việc, Sở Vãn Ninh liền đánh hắn
muốn chết. Sau Sư Muội bị thương, Sở Vãn Ninh cả đời chỉ có ba đồ đệ, lại
khoanh tay đứng nhìn, một mực không cứu. Sư Muội chết, Tử Sinh Đỉnh bị
phá huỷ, Mặc Vi Vũ hắn thành bá chủ duy nhất của Tu Chân giới, khắp
hồng trần rộng lớn có ai không phục? Chỉ có Sở Vãn Ninh đối đầu với hắn,
phá hỏng nghiệp lớn của hắn, đâm vào lương tâm hắn– thời thời khắc khắc
nhắc nhở hắn, Đạp Tiên Đế Quân lợi hại, cũng chỉ là tên điên, bị bạn bè xa
lánh.
Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh…
Kể cả khi sống hay khi chết, vẫn luôn là y!
Hai người vẫn còn mặc cát phục, hồng y với hồng y, xa xa mà đứng, ở giữa
như có một khoảng cách vô hình không thể phá vỡ.
Thiên Vấn của Sở Vãn Ninh, rốt cuộc thu lại.
Trần viên ngoại nhẹ nhàng thở ra, quỳ trước Sư Muội không ngừng dập
đầu: “Tâm địa Bồ Tát, tâm địa Bồ Tát, tiên quân là Bồ Tát sống cứu khổ
cứu nạn, cảm ơn tiên quân đã cứ cả nhà Trần mỗ, cảm ơn tiên quân, cảm ơn
tiên quân.”
Luôn là vậy.
Tâm địa ác độc là y, nhưng đòn dây liễu ác độc kia, cũng thật sự do y đánh.
Sở Vãn Ninh làm theo đúng sai, cuối cùng người ta là Bồ Tát, y là kẻ ác.
Trước nay vẫn là vậy.
Tính y không tốt, y nhận.
Cũng không hối hận.