HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1760

Ngừng thật lâu, hắn thấy hai người kia cứng đờ mà quỳ tại chỗ như vậy,
vẫn không nhúc nhích, kinh hoảng trong lòng chậm rãi bình ổn lại.
Áo trong hắn đã thấm ướt mồ hôi lạnh, da đầu đều tê dại.
Hắn ra ngoài.
Một lần nữa đứng dưới ánh trăng, bên bờ sông đầy đá.
Giờ hắn bình tĩnh hơn khi nãy một chút, cho dù hắn vẫn không dám thở,
cẩn thận đứng trong đêm như hoạt xà chậm rãi vươn ra.
Mặc Nhiên cúi đầu xem thử hai tiểu sư đệ kia.
Hai người lúc nãy còn vui vẻ đùa giỡn, trên mặt đã không còn nửa điểm sắc
thái, bình tĩnh như nước lặng, vẫn không nhúc nhích mà quỳ trên đất, Mặc
Nhiên nhìn họ chằm chằm, họ cũng không ngẩng đầu, cứ quỳ như vậy.
“…”
Mặc Nhiên lại thử giật giật ngón tay mình, thi pháp thúc giục.
Hai tiểu sư đệ kia quỳ xuống, sau đó đứng dậy, tròng mắt chuyển động,
trong hai cặp mắt đen láy chuyên chú, Mặc Nhiên thấy ảnh ngược của
mình.
Bóng dáng kia không quá rõ ràng, nhưng không biết vì sao, Mặc Nhiên
cảm thấy mình tái nhợt, nhìn rất nhỏ, như tích thuỷ bất lậu.
Hắn thấy một kẻ ngược nhược quán, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa ánh
đỏ quỷ dị.
Mặc Nhiên nghe thấy giọng mình, run rẩy, nghẹn lại mà thử thăm dò: “Hãy
xưng tên đi.”
Trả lời hắn, là hai tiếng sâu thẳm như giếng cổ bằng phẳng: “Tên không do
ta.”
Lòng Mặc Nhiên lại nhảy lên kịch liệt, máu trong cơ thể tin mã từ cương,
hầu kết hắn nhấp nhô, tiếp tục thấp giọng hỏi: “Người ở đâu?”
“Chỗ ở không do ta.”
“Hôm nay bao nhiêu?”
“Tuổi không do ta.”
Vì thành công khống chế quân cờ đen cấp thấp của Trân Lung Kỳ Lục,
nhận ba điều ta không do ta: Tên họ vì sao do ta, đang ở đâu không do ta,
năm nay bao nhiêu không do ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.