HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1819

một lời, Sở Vãn Ninh cũng có thể cảm thấy lòng hắn nôn nóng. Y hỏi: “Có
phải xảy ra chuyện gì rồi không?”
Mặc Nhiên không hé răng, yên lặng mà nhìn y trong chốc lát, bỗng nhiên
đến trước cửa sổ, tay khép lại, đóng chặt cửa sổ duy nhất.
“Ta……” Mặc Nhiên vừa mở miệng, giọng đã khàn khàn đến lợi hại, bỗng
nhiên nỗi lòng dâng lên, cổ vũ cho cảm xúc điên cuồng kia, “Ta có chuyện,
muốn nói cho người.”
“Về Từ Sương Lâm?”
Mặc Nhiên lắc đầu, do dự trong chốc lát, lại gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Ánh lửa chiếu lên mắt hắn, như rắn trong rừng cây phun độc, đầu lưỡi đỏ
tươi, vặn vẹo quay quanh, biểu tình trên mặt hắn quá rối loạn, ánh sáng
trong mắt cũng rất yếu ớt, Sở Vãn Ninh ngẩn chốc lát, nâng lên tay, muốn
xoa hắn mặt.
Nhưng đầu ngón tay vừa chạm tới mặt hắn, Mặc Nhiên đột ngột nhắm hai
mắt lại, hắn lông mi run rẩy, hầu kết nhấp nhô, tựa như bị bọ cạp chích
phải, hắn xoay người, hàm hồ mà nói một câu: “Thực xin lỗi.”
“……”
“Có thể tắt đèn đi không.” Mặc Nhiên nói, “…… Nhìn thấy người, ta nói
không nên lời.”
Sở Vãn Ninh tuy rằng không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng y
chưa từng thấy Mặc Nhiên như vậy, làm lông tơ y dựng ngược, như có thứ
huỷ thiên diệt địa sắp rơi xuống, đập nát từng người bên dưới.
Sở Vãn Ninh không nói nữa, đứng tại chỗ, gật đầu. Mặc Nhiên tới trước giá
cắm nến, hắn nhìn chằm chằm ánh nến kia chốc lát, sau đó giơ tay, dập tắt
chút ánh sáng cuối cùng.
Trong phòng thoáng chốc rơi vào bóng tối.
Nhưng Mặc Nhiên lúc nãy nhìn chằm chằm hồi lâu, trước mắt vẫn còn
đong đưa hư ảnh của ánh nến, từ cam vàng đến ngũ quang thập sắc, từ cụ
thể đến mơ hồ.
Hắn đứng tại chỗ, đưa lưng về phía Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh không hề
thúc giục, chờ hắn mở miệng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.