“Tham oán cuồng sát dâm trộm lược…… Là bảy điều…… không thể…..
của quân tử Nho Phong ta……”
Một tiếng nỉ non yếu ớt lại như sấm sét nổ rền bên tai.
…….
Mặc Nhiên bỗng từ trong vũng lầy hồi ức tỉnh lại, trước mắt hắn vẫn là một
mảnh tinh hỏa hỗn độn, hắn ngẩng đầu nhìn về phía bên trong kết giới,
Nam Cung Tứ đã dùng Xuyên Vân tiễn xuyên thủng ngực Nam Cung
Trường Anh.
Gương mặt đó giống như đúc bức tượng khảm ngọc năm xưa.
Có người kinh hô: “Nam Cung Tứ đã bị thương thành như vậy, sao vẫn có
thể kéo được Xuyên Vân cung?!”
“Chiếc cung kia là đã sớm chuẩn bị sao?!”
“Nhìn kìa, trên cung có linh lực…… Không phải linh lực của Nam Cung
Tứ! Là, là……”
Không có người nói tiếp.
Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Là linh lực của Nam Cung Trường Anh.
Người điều khiển được Xuyên Vân thần cung, chỉ có thể là Nam Cung
Trường Anh.
Trên cung tiễn kia có một đạo linh lực cuối cùng do Nam Cung Trường
Anh trước khi chết lưu lại.
Ngọn lửa nhanh chóng từ ngực Nam Cung Trường Anh lan rộng ra, Xuyên
Vân tiễn cắm tại trái tim hắn, trong nháy mắt lửa nóng đã khuếch tán tới
toàn thân ——
Nhưng thi thể thì không có cảm giác đau, thân thể Nam Cung Trường Anh
ở trong ngọn lửa có vẻ như thật kiên cường, khuôn mặt có vẻ như khoan
thai, thậm chí là bình thản.
Mặc Nhiên nghe được Tiết Chính Ung bên cạnh đang lẩm bẩm: “Hắn đã
sớm đoán trước rồi?…… Hắn…… Hắn đã sớm đoán trước sẽ có một ngày
như vậy sao?”
Không……