dị, không biết trong hồ lô bán thuốc gì. Mà lúc này chỉ thấy Nam Cung
Liễu phủi phủi ống tay áo, đem tay áo phủ xuống, rồi sau đó cư nhiên quỳ
xuống đất, hướng ngàn người hơn trăm tu sĩ cung kính dập đầu.
“Ai nha, nô tài Nam Cung Liễu, nơi này có lễ, chư vị khách quý đường xa
đến thăm, không có tiếp đón từ xa, không có tiếp đón từ xa.”
Theo động tác dập đầu của hắn, sọt quýt sau lưng hắn nhanh như chớp lăn
ra hết phân nửa, toàn bộ rớt xuống xung quanh. Nam Cung Liễu nói xong,
lại quỳ trên mặt đất, không chút e lệ buông sọt đi dọn dẹp quýt dưới cái
nhìn chăm chú trợn mắt há hốc của mọi người, đem sọt quýt chỉnh chu lại,
sau đó chà xát hai tay cười nói: “Chư vị khách quý, muốn đi gặp bệ hạ
sao?”
Bệ hạ?
Nháy mắt Mặc Nhiên nổi lên một thân da gà, dù sao hắn bị người ta xưng
hô như vậy gần mười năm, nghe được hai chữ bệ hạ, lại vẫn theo thói quen
tưởng là gọi mình.
Mà mặt khác các vị chưởng môn không hiểu ra sao, ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi. Tiết Chính Ung thậm chí cười khổ một tiếng, nhất thời không ai tiếp
lời.
Nam Cung Liễu thấy mọi người không ai để ý hắn, có chút nghi hoặc gãi
gãi đầu, lại cẩn thận hỏi một câu: “Ha ha, chư vị khách quý, muốn đi gặp
bệ hạ?”
Khương Hi: “….”
Nam Cung Liễu có nổi giận nhưng vẫn lặp lại: “Chư vị khách quý, chính là
muốn đi gặp bệ hạ?”
“……”
“Chư vị quý____”
Mặc Nhiên bất động thanh sắc hỏi hắn: “Bệ hạ là ai?”
“Bệ hạ chính là bệ hạ.” Nam Cung Liễu rốt cuộc cũng có người để ý đến
hắn, có vẻ thật cao hứng, nói: “Các ngươi muốn gặp bệ hạ, vẫn hướng lên
trên đi. Bất quá hắn bộn bề công việc, cũng không nhất định phản ứng các
người, hắn còn có thiên hạ đại sự cần để ý.”
Tiết Chính Ung rốt cuộc không nhịn được cười, thà là không khí giương