HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 1949

Ánh mắt Nam Cung Tứ ảm đạm đi một chút: “Ta cũng không biết nên nói
sao cho nàng ấy nữa.”
“Ngươi sợ nàng ấy sẽ ghét ngươi? Kỳ thật ngươi nghĩ nhiều rồi, Diệp cô
nương không phải là——“
“Không phải.” Nam Cung Tứ cắt ngang Khương Hi, “Ta không sợ nàng ấy
ghét ta. Ta chỉ sợ nàng ấy sẽ khổ sở thôi.”
“…” Khương Hi trầm mặc một lát, tựa hồ bị cao ngạo trong xương cốt
Nam Cung Tứ đâm tới, y cười nhạo, “Ngươi cũng thật tự tin.”
“Khương chưởng môn nói sai rồi. Ta không tự tin, là ta tin nàng ấy.”
Khương Hi thấy ngữ khí hắn cứng rắn pha kính trọng, liền nhàn nhạt nói:
“Giờ ngươi hổ lạc Bình Dương, lại còn dùng loại ngữ khí này nói chuyện,
không sợ sau này ta gây phiền phức cho ngươi à?”
“Ngươi sẽ không.”
Khương Hi dừng một chút: “Đây là tin ta hả?”
“Dọc đường tới đây, ta cũng biết Khương chưởng môn là loại người thế nào
rồi.” Nam Cung Tứ nói, “Nên tiếp theo biết mạng mình sẽ phải kết thúc, ta
mới có thể nói với ngươi những lời này.”
“…” Khương Hi vẫn luôn nhìn Nam Cung Tứ chăm chú, cho tới tận khi
hắn nhắc tới chuyện này, y mới rời mắt đi. “Giờ ngươi còn sống, những lời
ấy còn giữ lời à?”
“Giữ lời.” Nam Cung Tứ nói, “Chờ đánh bại Từ Sương Lâm, ta sẽ tự nói rõ
cùng mọi người.”
Khương Hi liền không nói nữa, qua hồi lâu, y mới nói: “Nam Cung Tứ, tiếc
là không thể nhìn thấy Nho Phong Môn toả dương quang rực rỡ dưới tay
ngươi, bằng không, cũng có thể coi là đối thủ ganh đua cao thấp.”
Nam Cung Tứ đáp rất bình tĩnh, nhưng vẫn ẩn ẩn có ngạo cốt của hắn:
“Chưởng môn lại nói sai rồi. Thứ tốt nhất của Nho Phong Môn, ta đã học
được rồi.”
Khương Hi rất hiếm khi có lúc không phản bác người khác, cũng rất ít khi
không lạnh lùng trào phúng, càng ít có dáng vẻ tán đồng với kẻ khác.
Nhưng lần này y im lặng thật lâu cũng không có ý phủ định lời Nam Cung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.