HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 197

Mọi người đều nguyện cung cung kính kính gọi y một tiếng: “Trưởng lão.”
Cũng không muốn thân mật gọi y một tiếng: “Sư tôn.”
Sở Vãn Ninh vẻ mặt cao lãnh nói mình không khổ, chẳng để ý mà cúi đầu,
tiếp tục cử động vũ khí lạnh như băng. Hộp đựng tên gì đó, trạm gác vào
giới nghiêm gì đó, đều để người khác thiết kế. Làm nhanh một chút, sẽ
càng có nhiều người bớt khổ.
Cho nên y chẳng nghĩ tới, Mặc Nhiên sẽ không chút do dự mà chọn mình.
Y lúc ấy đang cau mày, vuốt ve gai nhọn trên tay, suy nghĩ nên cải tiến thế
nào, cũng không để ý tôn chủ và mọi người đang nói cái gì.
Không biết lúc nào, mọi người xung quanh đã an tĩnh.
Nghĩ ra cách cải tiến móng vuốt rồi, Sở Vãn Ninh lúc này mới nhận ra
tiếng người nói ong ong bốn phía, tựa hồ quá im lặng.
Vì thế y cuối cùng dời ánh mắt nhìn lên, mang theo chút không kiên nhẫn
và dò hỏi, nâng mắt.
Sau đó y thấy một khuôn mặt.
Dưới ánh nắng sáng lạn gần như hơi chói mắt.
Đó là một thiếu niên tuấn lãng, đang ngửa đầu nhìn y. Khoé miệng thiếu
niên mang theo một tia lười biếng, mỉm cười như có như không, má lúm
đồng tiền thật sâu bên má, có chút khí phách chợ búa, lại có chút hồn nhiên.
Một đôi mắt đen ánh tím không chớp nhìn mình chằm chằm, nửa nóng vội
nửa trộn lẫn tò mò.
Hắn mới đến, không hiểu quy củ. Khoảng cách này, có thể nói là vô lễ.
Nơi gần mình chợt nhiều thêm một người, Sở Vãn Ninh lắp bắp kinh hãi,
như bị bỏng, theo bản năng lùi một bước, “bộp” một tiếng, đầu đụng vào
thân cây.
Thiếu niên hơi hơi mở to hai mắt: “Ấy da…”
Sở Vãn Ninh: “…”
Thiếu niên: “…”
Sở Vãn Ninh: “Ngươi muốn làm gì?”
Thiếu niên cười nói: “Tiên Quân Tiên Quân, ta nhìn người rất lâu rồi, sao
người không để ý tới ta?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.