“Nhưng bổn tọa không chiếm được y.” Đạp Tiên Quân lành lạnh nói,
“Huống chi giữa ta và ngươi có gì khác nhau? Bổn tọa tay đầy máu tanh,
ngươi thì sạch sẽ? Dựa vào đâu bổn tọa chỉ có thể một mình sống mơ mơ
màng màng trong đêm dài, ngươi lại có thể có Sư Muội, có Sở Vãn Ninh,
có bá phụ và đường đệ nực cười kia—— dựa vào đâu lại là ngươi?”
Mặc Nhiên nghe hắn nói như vậy, bỗng nhiên ngẩn ra, sau một lúc lâu hắn
nói: “Ngươi cũng từng có.”
“……”
Mặc Nhiên nhìn mình kiếp trước, hắn vẫn luôn tự nói trong lòng, nhưng
vẫn không nói khỏi miệng, cứ lẩm bẩm trong miệng như vậy: “Ngươi cũng
từng có, là tự ngươi đạp y dưới chân.…… Là tự tay ngươi dập tắt y.”
Biểu tình Đạp Tiên Quân bỗng nhiên trở nên cực kỳ nguy hiểm, mũi hắn
hơi nhăn lại, trong mắt hình như có ngọn sóng ác liệt nổi lên, hắn âm trầm
như vậy, bên không nhận ra thay đổi bất giác như thế: “Ta huỷ hoại y? Nực
cười. Ngươi sao lại biết rõ, không phải y huỷ hoại ta?”
“Ngươi căn bản không biết chân tướng thiên liệt năm đó!”
“Ta không cần biết.” Đạp Tiên Quân lành lạnh nói, “Mặc Vi Vũ, hết thảy
đều đã muộn rồi. Ta cảm thấy như vậy khá tốt, chỉ cần y còn sống, là người
của ta, có thể bị ta nắm trong tay, y vui vẻ cũng được, không cam lòng cũng
thế, hận ta cũng chẳng sao, oán ta cũng không là gì. Đều không sao cả.”
Hắn dừng một chút: “Ta chỉ cần có thể nhìn thấy y.”
Tiếng Mặc Nhiên phẫn nộ đan xen thống khổ, thẹn ý bị trời che run rẩy xé
rách, hắn run nhè nhẹ: “Ngươi đã huỷ hoại y một lần. Ngươi còn muốn hủy
diệt chính ngươi, còn muốn hủy diệt y trong thế giới này…… Lần thứ hai
ư……”
Đạp Tiên Quân bỗng chốc mặt giãn ra, má lúm đồng tiền của hắn thật sâu,
đánh giá qua lại gương mặt Mặc Nhiên.
Sau đó hắn nói: “Huỷ với không huỷ các gì? Ngươi chẳng lẽ không phải
nghĩ như vậy? Người này sống hay chết cũng không liên quan, chỉ cần có
thể giữ trong tay, thế nào chẳng được.”
Mặc Nhiên lắc đầu, nhắm mắt, khàn khàn nói: “Ngươi sai rồi. Ngươi không
nên đối xử với y như vậy, y…… Y là người đối xử tốt nhất với ngươi trên