Sau hắn biết, trong lòng Sở Vãn Ninh khinh thường hắn–
“Phẩm chất kém, chất khó mài.”
Nam nhân bạch y như tuyết dưới gốc hoa kia, đánh giá hắn chỉ vậy thôi?
Hắn từng coi Sở Vãn Ninh như cửu thiên nguyệt hàn, thực lòng sùng kính,
yêu thương. Nhưng mà cửu thiên nguyệt hàn trong lòng hắn, lại coi hắn là
cái gì?
Một đồ đệ không thể không thu.
Một kẻ y coi thường tận xương tuỷ.
Một lưu manh lớn lên từ bé trong quán ăn, nhiễm một thân dơ bẩn.
Mặc Nhiên tuy luôn hi hi ha ha, dáng vẻ không để bụng, nhưng hắn chậm
rãi hận Sở Vãn Ninh, loại hận mang theo không cam lòng mãnh liệt.
Hắn không cam lòng.
Đã từng, hắn vẫn luôn ôm oán hận ngày càng đậm, đi trêu chọc Sở Vãn
Ninh, chỉ muốn được người này chú ý, được người này khen ngợi, làm
người này kinh ngạc.
Quãng thời gian kia, Sư Muội nếu khen hắn một câu “thật giỏi”, hắn có thể
vui vẻ tận trời.
Nhưng, nếu là Sở Vãn Ninh nguyện ý khen hắn một câu “không tồi”, hắn
nguyện chết đi.
Nhưng Sở Vãn Ninh chưa bao giờ khen hắn.
Mặc kệ hắn cố gắng bao nhiêu, dụng tâm bao nhiêu, cũng thế, nam nhân
thanh lãnh kia vĩnh viễn chỉ nhàn nhạt gật đầu, sau đó liền quay mặt đi.
Mặc Nhiên càng điên cuồng.
Trời mới biết, khi đó mình có bao nhiêu mong muốn giữ mặt Sở Vãn Ninh,
ép y quay đầu qua, cưỡng bách y nhìn mình, ép y chỉ nhìn một mình hắn,
ép y nuốt câu “phẩm tính kém, chất khó mài” kia lại!
Nhưng mà hắn chỉ có thể cẩu thả quỳ xuống trước mặt Sở Vãn Ninh, như
con chó nhà có tang, dập đầu, cung cung kính kính mà nói: “Đệ tử xin nhớ
dạy bảo của sư tôn.”
Trước mặt Sở Vãn Ninh, Mặc Vi Vũ hèn mọn tận xương.
Mặc kệ là “công tử”, cũng vẫn đê tiện.