HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2157

Đều nhớ ra.
Sở Vãn Ninh không động, không nói gì cũng không hề giận.
Đầu y rất đau, gần như đau muốn nứt, y cảm thấy trong quá trình hai người
giao hợp, có thứ gì đó không thể thấy, từ trong cơ thể Mặc Nhiên, quay lại
trong thân thể y.
Đúng là thứ làm y nhớ lại ký ức kiếp trước kia.
Nhưng đến tột cùng đó là cái gì?
Nhất thời nhận được quá nhiều ký ức, đầu Sở Vãn Ninh đau tới lợi hại, y
cảm thấy mình nhất định biết gì đó, nhưng y nhất thời không thể lý giải.
“Sư tôn.” Giọng Mặc Nhiên vang lên bên tai y, thật cẩn thận như vậy, như
chồi non chớm nở đầu xuân, không còn chút dáng vẻ bạo ngược vừa rồi,
“Thực xin lỗi……”
Mặc Nhiên ôm y trong lòng, y không quay đầu lại, ;ại có thể tưởng tượng
ra đôi mắt Mặc Nhiên đỏ bừng ướt át từ trong giọng nói, biểu tình đau lòng
lại áy náy.
“Thực xin lỗi, ta còn…… Ta còn làm đau người……”
Lúc nãy bị huân hương khống chế, Mặc Nhiên cũng như Sở Vãn Ninh, tuy
rằng ý thức thanh tỉnh, nhưng nhất cử nhất động lại căn bản không phải do
mình. Lúc hắn thô bạo giữ chặt vòng eo Sở Vãn Ninh, khi nóng nảy lại
nhẫn tâm mà xâm chiếm người nam nhân này, hắn đau đớn.
Hắn căn bản không muốn như vậy…… Hắn nhìn đuôi mắt Sở Vãn Ninh đỏ
bừng ở dưới thân mình, chỉ muốn cúi người ôn nhu hôn y an ủi, an ủi y, bao
dung y. Nhưng lời nói khỏi miệng lại cay nghiệt như vậy, động tác trên tay
cũng hung ác như vậy.
Trong lòng hắn đau cực kỳ. Nhưng thế thì sao? Hắn căn bản không thể
khống chế được mình.
Sở Vãn Ninh trên đất lạnh lẽo, đau đầu sắp nứt, ngay cả sức động một ngón
tay cũng chẳng còn. Y nghe Mặc Nhiên xin lỗi, chỉ cảm thấy tai ong ong,
trước mắt từng trận choáng váng, lúc nào cũng có thể mất ý thức lần nữa.
Y mở miệng, vì khi nãy rên rỉ thực sự quá thể thảm, nên giọng khàn tới lợi
hại: “Ngươi trước…… Ngươi ra ngoài trước đã……”
Mặc Nhiên mím môi, không hé răng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.