Có lẽ người như Mặc Nhiên vẫn nhạy bén với ánh mắt, cho dù lúc ngủ
cũng chẳng ngoại lệ. Hắn khẽ nâng mí mắt, Sở Vãn Ninh chưa kịp phản
ứng, đã mở mắt ra: “Ngươi…”
Quả nhiên là bốn mắt nhìn nhau.
“Ngươi đang nhìn gì thế?”
Cảm xúc của Sở Vãn Ninh lúc này đã căng cứng tới tận cùng, y không biết
nên ứng đối thế nào, vì thế trở mình, không đối diện với Mặc Nhiên nữa,
sau đó mới nói: “Không có gì.”
Mặc Nhiên không nói gì, một lát sau, một thân thể ấm áp ôm chặt lấy y từ
phía sau, lồng ngực rắn chắc dán lên lưng Sở Vãn Ninh.
Trong đêm tối, Sở Vãn Ninh mở mắt ra, gió nhẹ trước mắt nhẹ phất động,
phía sau là lồng ngực ấm áp của Đạp Tiên Đế Quân. Tiếng nói của nam
nhân này có lẽ là trào phúng hoặc là lười biếng, nhàn nhạt nói: “Trên người
ngươi lạnh quá, có mồ hôi này.”
Nói xong, vùi vào gáy hít nhẹ.
“Có phải mơ thấy ác mộng rồi không?” Mặc Nhiên cười khẽ, mang theo
chút nhàn nhã của người mới tỉnh ngủ, “Vẫn còn cảm thấy chút mùi sợ hãi
này.”
Sở Vãn Ninh không đáp, nhưng y quả thật đang run lên rất nhẹ.
Không phải sợ, là vì khổ sở và tự trách cơ hồ muốn làm y suy sụp, y cơ hồ
kiệt quệ hết khí lực cả người, chỉ vì giữ chút trấn định cuối cùng.
Y cuối cùng vẫn thành công dưới mí mắt Mặc Nhiên ra vẻ không có gì,
Mặc Nhiên không cảm thấy y khác thường, lúc sau ngáp một cái, người dần
dần thanh tỉnh. Hắn lại hít bên vai và tóc mai của Sở Vãn Ninh, cảm thấy
mỹ mãn mà “Hừ” một tiếng.
“Có điều nói đi nói lại, thân thể này của người, sao ra mồ hôi cũng có
hương hoa như thế?” Hắn cười như không cười, “Cứ như cỏ cây tu thành
người ấy.”
Nếu ngày thường trêu chọc như vậy, rước lấy chắc chắn là một cơn giận rồi
bị mắng tới cực điểm.
Nhưng đêm nay, Mặc Nhiên đợi một lát, lại không đợi được câu đáp của Sở
Vãn Ninh. Hắn có hơi ngoài ý muốn, nên dứt khoát đứng dậy, lật người Sở