HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2303

Xong hết, tiền cũng cạn, nàng không thể quay về Tương Đàm. Nhưng Đoạn
Y Hàn ngồi trong phòng chứa củi bỏ hoang, nhìn tiểu gia hoả ngậm ngón
tay, cười khanh khách với mình, lại cảm thấy thật vui vẻ, thật bình thản.
Nàng xưa nay luôn là người no đủ.
“Mẹ nên gọi con là gì bây giờ?”
Đứa nhỏ ê ê a a sẽ không nói được.
Đoạn Y Hàn nhóm một đống lửa, ôm đứa nhỏ ngồi bên sưởi ấm, trêu đùa
nó.
Đứa trẻ cười, nàng cũng cười theo.
Ánh lửa chợt loé cháy rực, phòng ốc rách nát cũ kỹ, nhưng vì một ngọn lửa
này, nàng cảm thấy cực kỳ ấm áp, nàng vuốt ve gương mặt nhỏ của hắn,
nghịch chiếc chân nhỏ đá đá của hắn cười ha ha thành tiếng.
Nàng suy nghĩ một lát nói: “Nếu không, gọi con là Nhiên nhi nhé.”
Mặc Nhiên mút ngón tay, đôi mắt đen lúng liếng nhìn nàng.
Trên mặt Đoạn Y Hàn hình như có cô đơn trong chớp mắt: “Ta không biết
nên đặt con họ gì, con không thể mang họ Nam Cung, nhưng cũng không
thể theo họ mẹ, họ của mẹ là ma ma ở nhạc phường cho, con mà theo mẹ,
cũng có hơi quái… Mẹ chỉ gọi con là Nhiên nhi, được không?”
Mặc Nhiên vui tươi hớn hở cắn ngón tay, không gật đầu cũng chẳng lắc
đầu.
“Tiểu Nhiên nhi, chờ tới đầu xuân, chúng ta quay về Tương Đàm nhé.”
Đoạn Y Hàn vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, “Mẹ sẽ đánh tỳ bà, còn
múa nữa. Nơi ấy có Tuân cô nương, muội ấy là tỷ muội tốt của mẹ, nhất
định sẽ rất thích con, con phải ngoan, học gọi di nương nhanh một chút…
Ừm, được rồi, tính tình muội ấy không tốt, con vẫn nên tập gọi tỷ tỷ thôi.
Gặp mặt, nhất định phải bảo Tuân tỷ tỷ tốt, như vậy mới có kẹo ăn, đã biết
chưa?”
Nàng nắm ngón tay bé xíu mềm mại của đứa trẻ, ôn nhu nói.
“Nhiên nhi, đợi thêm chút nữa, mùa đông sẽ qua nhanh thôi, chờ xuân về
hoa nở, chúng ta liền về nhà.”
Nhưng mùa đông này, chung quy vẫn hơi dài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.