Phía sau hắn, một nam tử giống hắn như đúc đang đứng, mặt mày cực kỳ
ôn nhu, nhưng ý cười trên mặt lại nồng đậm.
“Thực ra nếu gặp phải một con ma men, chỉ có hai biện pháp.” Nam tử
cười mỉm mỉm, “Chuốc say hắn, hoặc là đánh hắn bất tỉnh.”
Mai Hàm Tuyết: “………………”
Nam tử kia tiếp tục nói, chớp chớp mắt nhìn Mai Hàm Tuyết: “Biết đại ca
kiêng rượu. Ngươi về đi, ta bồi hắn uống.”
—-
Làn khói mỏng xanh nhạt lượn lờ bay lên, không gian ôn nhu mềm mại,
thâm tình chân thành, nhưng lại khó bề phân biệt.
Tẩm phòng đại sư huynh Đạp Tuyết cung tràn ngập hương vị Long Diên
hương* sang trọng cao quý, nơi nơi đều được phủ bởi thảm lông tơ trắng
tinh, dẫm chân lên, lông tơ bao phủ không thấy mắt cá chân, màn lụa mỏng
càng làm lẫn lộn nhật nguyệt sớm chiều, gió thổi mành bay, gió lay Tô Mạc
Già*.
(* Long Diên hương là một chất sáp màu xám được tạo ra trong hệ tiêu
hóa của cá nhà táng, trước đây được sử dụng trong ngành công nghiệp sản
xuất nước hoa, nhưng ngày nay nó đã được thay thế phần lớn bằng vật liệu
tổng hợp và chỉ còn được sử dụng trong một số loại nước hoa đắt tiền.
*Tô Mạc Già là tên bài thơ miêu tả sắc thu của Phạm Trọng Yêm thời Bắc
Tống.)
Mai Hàm Tuyết để chân trần, chống gò má nghiêng đầu, nằm trên thảm
nhung trắng, ngón chân trắng nõn như ngọc tùy ý cọ cọ, đôi mắt màu ngọc
bích nhìn về phía Tiết Mông trước mắt đang ngồi xếp bằng ngoác mồm to
uống rượu.
Qua ba tuần rượu, Mai Hàm Tuyết cười hỏi: “Ai, Tử Minh, ngươi không
ngạc nhiên?”
“Ngạc nhiên cái gì?”
“Chúng ta có hai người.”
Tiết Mông: “…… Ồ.”
Tiết Mông: “Hừ.”