Mai Hàm Tuyết liền cười: “Ngươi có bệnh sao?” Nhưng vẫn đưa rượu cho
hắn, trước khi đưa lại nhẹ nhàng nói: “Đây là bình cuối cùng, nếu ta lại đưa
cho ngươi, để ca ta biết, nhất định xẻo sống ta.”
Tiết Mông liền chậm rãi uống rượu, vẻ mặt rất lạnh lẽo.
Hắn không giống Tiết Mông.
Đang uống, Tiết Mông bỗng nhiên lẩm bẩm: “Ngươi có ca ca.”
“A.” Mai Hàm Tuyết cười nói, “Không thì sao, đã nói nửa ngày, hơn nữa
vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy.”
Ánh mắt Tiết Mông có chút mơ hồ, lông mi thật dài, giống như cánh bướm
đang đậu, hắn lại lẩm bẩm nói: “Ta cũng có ca ca.”
“Ừ, ta biết.”
Tiết Mông dựa vào xà nhà, ngồi xếp bằng lâu rồi, có chút tê, hắn duỗi thẳng
một chân, nhìn chằm chằm Mai Hàm Tuyết trong chốc lát.
Bỗng nhiên, vẻ lạnh băng trên mặt hắn biến mất, ngược lại trên mặt lại phủ
một tầng hào quang sáng sủa, nhưng Tiết Mông vẫn không giống Tiết
Mông.
Hắn mỉm cười hỏi: “Ai, ca ngươi đối đãi với ngươi thế nào?”
Mai Hàm Tuyết có chút kinh ngạc với thay đổi của hắn, chẳng lẽ người này
uống say sẽ có biểu hiện này? Nhưng vẫn như cũ mà nói: “…… Khá tốt.”
“Ha ha ha, ngươi thật đúng là tiếc chữ như vàng, khá tốt là tốt như thế nào?
Hắn sẽ thay người đúc vũ khí, hay là sẽ nấu cho người một bát mì khi
ngươi sinh bệnh?”
Mai Hàm Tuyết mỉm cười nói: “Đều sẽ không, nhưng hắn sẽ thay ta chắn
nữ nhân.”
Tiết Mông: “……”
“Ta không thích nhìn nữ nhân khóc nháo.” Mai Hàm Tuyết nói, “Những
người ứng phó không xong đó, đều là hắn thay ta chắn. Hắn làm việc dứt
khoát hơn ta nhiều, không có tình cảm gì, cũng không có dài dòng dây dưa.
Nhưng hắn lại không có tình thú gì, cho nên đã lớn tuổi rồi mà đến nắm tay
một cô nương cũng chưa nắm qua.”
Tiết Mông nhăn mũi lại: “Ca ngươi tên là gì?”
“Mai Hàn Tuyết.”