Sấm sét trong nháy mắt xé tan bầu trời, ánh sáng hắt lên một gương mặt tái
nhợt.
Đạp Tiên Quân nhăn mũi, biểu tình cực kỳ nguy hiểm: “Lại là ngươi?”
Tiết Mông đứng dậy, tay cậu run lên khe khẽ. Đạp Tiên Quân nhìn theo ánh
mắt cậu, thấy trên nóc điện ướt sũng là hai đoạn Long Thành đã gãy, trong
lòng chậm rãi minh bạch.
Hắn nheo mắt, qua hàng lông mi nhìn đến thanh niên bị mưa xối ướt đẫm.
“Xem ra không nên nói ‘lại’ là ngươi.” Đạp Tiên Quân ngạo nghễ nói, “Mà
phải nói… Là ngươi à, đệ đệ tốt của bổn tọa.”
Sấm dội vang trời, màng nhĩ như thể bị nghiền nát.
Tiết Mông nhắm mắt lại.
“Lần đầu tiên cùng bổn tọa so chiêu đi.” Đạp Tiên Quân cất tiếng, “Thật là
tuổi trẻ non nớt lại ngây thơ. So với ngươi sau này thì đáng yêu hơn một
chút.”
“… Ngươi trả ta…” Tiết Mông vừa mở miệng, thanh âm lập tức nghẹn
ngào, nhưng cậu vẫn nói, “Ngươi trả tính mạng cha mẹ cho ta.”
“Lời này ngươi kiếp trước đã nói với bổn tọa một lần.”
Bỗng dưng trợn mắt, phẫn nộ cùng đau đớn bộc phát cùng một lúc: “Ngươi
trả ta tính mạng của ca ca!”
Lúc này Đạp Tiên Quân không hé răng, một lát sau mới cười lạnh nói:
“Làm tông sư thật tốt, một người hai người, đều nhớ đến hắn.”
“…”
“Nhưng hắn có từng nói với các ngươi, hắn chính là ta chuyển sang kiếp
khác? Tội nghiệt cùng hận thù kiếp trước tất thảy hắn đều nhớ rõ.” Trong
mắt lộ ra hàn quang, răng nanh sắc bén, “Hắn chính là kẻ lừa đảo!”
Tiết Mông và Đạp Tiên Quân đối diện giằng co trên nóc điện, tựa như hai
con thú đen thẫm giương cặp sừng hướng vào nhau.
Đạp Tiên Quân càng nói càng khó chịu, biểu tình bởi vậy cũng càng thêm
vặn vẹo: “Hắn tên hỗn trướng, lừa hiện thế an ổn, lừa huynh hữu đệ cung,
lừa thân bằng chung quanh, lừa cái thanh danh tốt đẹp Mặc tông sư ——
Hắn sớm đáng chết. Hắn với bổn tọa có cái gì bất đồng?”