HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 34

Sư Muội chào hỏi hắn: “Thiếu chủ.”
Tiết Mông gật gật đầu: “Trở về rồi? Việc giấu người đã xử lý thoả đáng
chưa?”
Sư Muội mỉm cười nói: “Thoả đáng. Còn gặp Mặc Nhiên, giúp ta không
ít.”
Ánh mắt Tiết Mông ngạo nghễ như lưỡi đao sắc bén, nhanh chóng quét qua
người Mặc Nhiên, lập tức rời đi, hắn cau mày, mặt đầy khinh thường, giống
như nhìn Mặc Nhiên lâu hơn sẽ bẩn mắt.
“Sư Muội, ngươi về nghỉ ngơi trước đi. Về sau cách xa hắn một chút, hắn là
kẻ trộm, ở cùng hắn, cẩn thận học hư.”
Mặc Nhiên không chịu yếu thế, cười nhạo nói: “Sư Muội không học ta,
chẳng lẽ học ngươi sao? Nửa đêm võ trang áo mũ chỉnh tề, giống như con
chim xoè đuôi, còn thiên chi kiêu tử… Ha ha ha, ta thấy là thiên chi kiêu
nữ* đi?”
(Thiên chi kiêu nữ: con gái cưng của trời.)
Tiết Mông giận tím mặt: “Mặc Nhiên, ngươi phủi sạch miệng cho ta! Đây
là nhà ta! Ngươi là cái thá gì?”
Mặc Nhiên bấm tay tính toán: “Ta là đường ca ngươi, tính ra, vẫn là bậc
trên của ngươi đi.”
Tiết Mông mặt như dẫm phải cứt chó, lập tức chán ghét nhíu mày, lạnh
lùng nói: “Ai có loại đường ca như ngươi! Đừng cho rằng mặt mình dát
vàng, trong mắt ta, ngươi chỉ là con chó lăn trong bùn!”
Tiết Mông rất thích mắng người ta là chó, cái gì con chó chó chết đồ chó
đẻ, trên môi dưới môi mắng thành thục. Mặc Nhiên sớm đã thành thói
quen, ngoáy ngoáy lỗ tai, không thèm để bụng. Nhưng Sư Muội bên cạnh
nghe lại xấu hổ, thấp giọng khuyên một câu. Tiết Mông trong mũi hừ một
tiếng, ngậm lại mỏ chim tôn quý của mình.
Sư Muội cười cười, ôn nhu hỏi: “Thiếu chủ, đã muốn rồi, đứng trước sơn
môn đợi người?”
“Nếu không thì sao? Ngắm trăng sao?”
Mặc Nhiên ôm bụng cười nói: “Ta nói thể nào ngươi mặc đẹp như vậy, hoá
ra đang đợi người hẹn hò, ai, ai lại xui xẻo như vậy? Ta thật thương nàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.