HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 469

nhất thời mặt đều đỏ bừng.
“Dù sao… Ta đã quen ở chỗ tốt.” Khẩu khí Tiết Mông nhẫn nhịn, gương
mặt bình tĩnh nói,” Ta không quen ở nơi rách nát, ai muốn làm quân tử thì
đi mà làm. Ta không có thèm.”
Nói xong, tức giận rời đi.
Thế là trong biệt viện này, bốn phòng đều có chủ.
Tiết Mông chọn phía bắc, tường trắng ngói đại, cửa nhà mạ vàng, là gian
thông thấu lộng lẫy nhất. Mặc Nhiên chọn phòng nhỏ phía tây, cửa trồng
một gốc hoa đào, nở um tùm. Sở Vãn Ninh thì chọn một tòa trúc lâu phía
đông, mặt trời chiều ngả về tây, thanh trúc ôn nhuận giống như ngọc thúy
tỏa ra quang hoa.
Mà nhà tranh phía nam, là của “Quân tử” chưa từng gặp mặt .
Sở Vãn Ninh bị thương hàn chưa khỏi, choáng đầu đến kịch liệt. Còn sớm
đã về trúc lâu nghỉ ngơi. Tiết Mông bồi y một hồi, nhưng tiểu sư đệ này
không làm nũng, cũng không thích nghe cố sự, chỉ bọc mình thành cái bánh
chưng nhỏ cắm đầu đi ngủ, Tiết Mông ngồi cạnh mép giường một hồi, ngại
không thú vị, vỗ mông đi.
Trong viện, Mặc Nhiên bưng ghế ra, hắn ngồi vắt hai chân, khuỷu tay gối
sau đầu, nhàn nhã nhìn kim quạ bay về tây, ánh chiều tà biến mất từng
màng.
Thấy Tiết Mông ra, hắn hỏi: “Hạ sư đệ ngủ rồi?”
“Ừm.”
“Nhiệt độ có giảm không?”
“Ngươi quan tâm nó, tự mình vào xem thử không phải được à.”
Mặc Nhiên cười ha ha một tiếng: “Sợ tiểu gia hỏa không ngủ say, tay chân
vụng về đánh thức nó.”
Tiết Mông liếc hắn một cái nói: “Khó có khi thấy ngươi tự hiểu. Ta còn
tưởng ngươi chỉ biết cùng mẹ ta nuôi mèo nuôi chó, trong sân hóng mát,
lén lười.”
“Ha ha, sao ngươi biết ta lười biếng?” Mặc Nhiên nghịch một đóa hoa đào
giữa ngón tay, ngước mắt cười nói, “Ta ngồi chơi trong sân một lát, có thể
phát hiện đại bí mật kinh thiên.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.