Sở phu nhân cũng đỏ mắt, chỉ vì nàng thân là quỷ, không có lệ để rơi,
nhưng vẻ mặt thống khổ, cũng khiến người nhìn nắm cổ tay.
Trong lúc nhất thời bốn phía yên tĩnh, không có ai nói chuyện, đều yên lặng
nhìn cảnh tượng trước mắt, có người trầm thấp khóc nức nở.
Nhưng mà lúc này, không trung lại truyền tới một tiếng nói băng lãnh đáng
sợ.
“Đương nhiên nàng biết, nhưng rất nhanh, sẽ không biết nữa.”
Sắc mặt Mặc Nhiên đột biến: “Là Quỷ Vương!”
Sở Vãn Ninh cũng cực kỳ âm trầm: “Tiểu nhân vô sỉ, không dám hiện
thân!”
Quỷ Vương khàn khàn cười, giống như móng tay bén nhọn cào đáy nồi,
người nghe thấy mà rùng mình.
“Lâm Uyển Nhi đã là một mạch của quỷ tộc ta, ta vốn không muốn tổn
thương nàng, nhưng ngươi muốn đối nghịch ta, hủy một mắt của ta, ta
muốn đào tâm can ngươi, cho ngươi thống khổ hơn ta!”
Tiếng nói rơi xuống, hơn mười tên quỷ tộc trong miếu thờ liên tục mở
miệng, niệm chú phù.
“Phàm tâm đã chết, quá khứ biến mất —— “
Sở phu nhân bỗng nhiên mở to hai mắt, run giọng nói: “Phu quân, Lan Nhi,
nhận lấy Lan Nhi! !”
“Phàm tâm đã chết, cố nhân biến mất —— “
“Lan Nhi! Nhanh! Nhanh đến chỗ cha con!”
Sở phu nhân hối thúc con, muốn đưa nó qua kết giới, thế nhưng tiểu công
tử giống quỷ quái bị tầng chắn mỏng ngăn cản bên ngoài, không về được.
Tiểu Mãn đứng trước cột miếu, từ trên nhìn xuống bọn hắn, diện mục như
bi thương lại như thống khoái, mặt vốn tuấn tú gần như vặn vẹo.
“Vô dụng. Ta y theo phân phó của Quỷ Vương, đánh ấn ký quỷ tộc lên
người nó, hiện tại nó giống quỷ quái, không vào được kết giới thượng
thanh nửa bước.”
Chú thanh sau lưng như thủy triều, lên xuống không ngừng: “Phàm tâm đã
chết, minh thức biến mất —— “