Mặc Nhiên: “…”
Người này có lười, cũng không đến nỗi như vậy chứ?
“Chuyện của ngươi, tôn chủ đã nói qua với ta.” Sở Vãn Ninh nhìn hải
đường bay xa, âm thanh hoàn toàn trầm lãnh như trước đây như khê thạch
mỹ ngọc, “Chuyện này với Kim Thành Trì lúc trước cùng một người thủ
bút. Trong chốn đào nguyên, chỉ sợ cũng sớm đã bày Trân Lung Kỳ Cục.”
“Làm sao có thể?” Mặc Nhiên giật mình.
Trân Lung Kỳ Cục chính là pháp thuật kiếp trước hắn đã đạt tới đỉnh cao,
sau khi Thập Bát xảy ra chuyện, Mặc Nhiên đã thử cảm thấy phải chăng có
vết tích của pháp chú này, bởi vì một cấm thuật thường thường nương theo
huyết tinh sát phạt, một khi phát động, tất nhiên giết người, cho nên chỉ cần
tra xét rõ ràng từ đâu sinh ra oán khí mãnh liệt , liền có thể biết quanh mình
phải chăng có người bày ra Trân Lung Kỳ Cục. Nếu như người thần bí kia
thật sự sử dụng cấm thuật này lần nữa, trừ phi hắn làm được cực hạn, bằng
không Mặc Nhiên không có lý do gì mà không thể cảm thấy.
Thấy Sở Vãn Ninh mang theo ánh mắt hoài nghi quét tới, Mặc Nhiên vội
vàng giải thích nói: “Con nói…trong chốn đào nguyên này tốt xấu đều là
bán tiên, làm sao có thể để người ta tuỳ tiện thiết hạ cấm thuật mà không
biết chút gì.”
Sở Vãn Ninh lắc đầu nói: “Lúc ở đáy Kim Thành Trì, người thần bí kia
điều khiển tất cả Linh thú thượng cổ, dù chiến lực của Linh thú thượng cổ
không thể đánh đồng với Thần Thú, nhưng không thua tán tiên bao nhiêu.
Lúc đó hắn đã có thể khống chế Kim Thành Trì, hiện tại vô cùng có khả
năng lập lại chiêu cũ ở chốn đào nguyên.”
“Vậy à…”
“Ừm.”
Mặc Nhiên ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng cười một tiếng, lộ ra lúm
đồng tiền thật sâu: “Sư tôn, không thua bao nhiêu là ý gì?”
Sở Vãn Ninh: “……”