HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 704

ta không muốn!!” Chớp mắt bị linh phù hút vào, thành một bức họa trên
mặt giấy, ngón tay Sở Vãn Ninh ấn nhẹ một cái, con rồng chầm chậm biến
mất.
Trước khi nó biến mất còn khuất nhục chớp mắt nhìn Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh nói: “Có chuyện sẽ lại gọi ngươi.”
Tiểu long khóc thảm thiết nói: “Hữu sự Chung Vô Diễm, vô sự Hạ Nghênh
Xuân*, Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh, ngươi đúng là bạc tình…”
(*Nghĩa là có việc mới tìm, không có việc thì mặc kệ)
“Ngươi cút về đi!” Sở Vãn Ninh vốn còn định nói chuyện cẩn thận với nó
nhưng nghe vậy, lông mày đen giận dữ dựng lên, bốp một tiếng đập phù
chú xuống, thu vào tay áo.
Ban đêm, Sở Vãn Ninh ngủ trên giường, Mặc Nhiên ngủ dưới đất.
Hai người đều tâm sự nặng nề.
Không ngờ trên thần võ không có bất kỳ phù chú gì, là kẻ thần bí không
biết cách đo lường linh căn, hay là kẻ đó vốn không vội, giờ cũng chưa có ý
định tìm người có linh lực thịnh nhất?
“Mặc Nhiên.”
Trong bóng tối, y gọi hắn.
Mặc Nhiên lên tiếng một cách tự nhiên: “Dạ?”
“Ngày mai chúng ta về Tử Sinh Đỉnh trước.”
Bỗng nhiên mở mắt.
“Cái gì?”
“Người kia có thể bỏ qua Hiên Viên Các, hẳn là có cách khác để tìm ra.
Tìm thế này chỉ sợ không có kết quả. Chúng ta về Tử Sinh Đỉnh trước, ta
nói lại với tôn chủ làm mật tin cho chín đại môn phái, để bọn họ tra rõ môn
hạ của mình có linh thể tinh hoa không, nếu có, bảo vệ trước, cũng tốt hơn
ôm cây đợi thỏ.”
“Như vậy sao được? Nhỡ đâu kẻ thần bí kia, chính là chưởng môn của
mười đại môn phái nào đó thì sao?”
“Khả năng rất nhỏ. Dù vậy cũng không liên quan, hắn đã sớm biết chúng ta
đang tìm hắn, không thiếu một chuyện này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.