HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 706

Sở Vãn Ninh hồn nhiên không biết biển dấm trong lòng Mặc Nhiên dậy
sóng, ngủ thiếp đi.
Ban đêm rất lạnh, Mặc Nhiên khoác áo đứng dậy, thấp thấp gọi y hai ba
lần, thấy y không phản ứng, liền lặng lẽ đẩy cửa phòng ngủ ra.
Hành lang trong khách điếm một mảnh tĩnh mịch, chỉ có đỏ đèn lồng bình
yên lóe lên ánh sáng nhạt, phản chiếu bóng lên sàn gỗ, ảnh ngược màu cam
lay động.
Mặc dù Sở Vãn Ninh đã kiểm tra thần võ xong xuôi.
Nhưng Mặc Nhiên, lại chưa kiểm tra Bất Quy của hắn.
Nên nhớ thần võ cách chủ nhân trong vòng trăm thước, thi triển pháp thuật
vẫn có thể triệu hồi bên cạnh mình. Lúc ấy ở Hiên Viên Các Mặc Nhiên
chưa kịp cảm nhận có phải vũ khí kiếp trước của hắn hay không, giờ sao có
thể bỏ lỡ cơ hội này?
Ngón tay hiện lên ánh sáng đỏ như máu.
Chậm rãi rũ mi, Mặc Nhiên thấp giọng gọi: “Bất Quy, triệu đến!”
Ngưng lặng mấy phần, chợt một tiếng đao nặng nề vang lên ở phía xa, tiếng
kia cực nhỏ, nhưng lại chấn động màng nhĩ, giống chùy nặng đánh vào trái
tim hắn.
Mặc Nhiên mở choàng mắt: “Bất Quy!”
Là Bất Quy, tiếng của mạch đao kia, trong khấp huyết, trầm thấp gầm thét
như cách huyết lãng xa vời, hồng trần cuồn cuộn, chạy đến chỗ hắn. Hắn
quả thực có thể nghe thấy Bất Quy đang khóc, khàn giọng kêu gào, nó bị
nhốt lại, bị một vật nào đó Mặc Nhiên không biết giam cầm.
Nó có thể cảm giác được chủ nhân gọi nó, nhưng không thể ứng chiếu mà
đến, thiếu một thứ gì đó, chặt đứt liên hệ giữa hắn và nó.
Bọn họ từng có khế ước, từng cùng nhau vượt qua non sông cẩm tú, đã
từng cùng nhau chờ chết, nhận lấy chút ấm áp cuối cùng ở Điện Vu Sơn.
Người và thần võ dù chia lìa vẫn còn vương tơ lòng, huyết nhục bị sức
mạnh nào đó xé nát, nhưng gân mạch vẫn ở bên nhau.
Hai mắt Mặc Nhiên ẩm đỏ, lẩm bẩm nói: “Bất Quy…”
Là ngươi.
Vì sao ngươi không thể về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.