HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 719

dại: “A, sao lại ngốc như vậy, tưởng thật sao?” Hắn trầm thấp cười, sau đó
dùng sức hôn y, xoa nắn y, thở dốc nói, “Đừng nghĩ lung tung, ta gạt ngươi
thôi.”
Sở Vãn Ninh trong ngực hắn bị đâm đến vỡ vụn, mà linh hồn, cũng đã
thành bột mịn từ lâu.
“Gạt ngươi thôi.” Mặc Nhiên nặng nề thở hổn hển, cảm thấy làm chưa đủ,
lại đẩy ngã y trên đất, đè lên người y, nâng chân y lên tiến vào, hông nhanh
chóng dùng sức đẩy mạnh.
“Ta đâu thể bỏ ngươi được… Ngươi chỉ có thể là của ta… Chỉ có thể để ta
muốn…”
Ngón tay trắng lạnh thon dài cào lên đất, nhưng không thể giữ được cái gì.
Sở Vãn Ninh cuối cùng bất lực, chỉ có thể mặc cho hắn làm, bị hắn làm thất
thần, ánh sáng trong mắt dần tan rã.
Đột nhiên, y giơ tay lên, che đi đôi mắt của mình.
Sở Vãn Ninh nhẹ nhàng nói: “Mặc Nhiên…”
“Mặc Nhiên, nếu như, ngươi còn có một chút tình cảm… Vẫn còn một chút
lương tri…”
Lông mi dưới tay y run nhẹ.
“Thì xin ngươi… Đừng làm như vậy nữa…”
“Mặc Nhiên…”
Giọng bỗng nghẹn ngào.
Đó là lần đầu tiên, trong kiếp trước, Mặc Nhiên nghe thấy y khóc.
“Mặc Nhiên, ta không chịu nổi nữa…”
“Đau…”
Bỗng nhiên, Sở Vãn Ninh xoay người, dọa Mặc Nhiên còn đang trong hồi
ức tanh tưởi quay về, chuyện cũ như quạ bay đi, chỉ còn trái tim đập thình
thịch.
Tóc dài giữa ngón tay đã rời đi, nhưng người kia nghiêng người qua đây
ngủ, khuôn mặt gần trong gang tấc, Mặc Nhiên thậm chí nhìn rõ từng lông
mi nhỏ dài.
Thật đẹp. Hắn nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.