“Lý Vô Tâm! Kết giới đã nứt thành dạng này, các ngươi còn đứng ngốc ở
đây, không biết tu bổ sao?!”
Mặc dù tuổi tác của Lý Vô Tâm lớn hơn Nam Cung Tứ nhiều, nhưng người
ta là con trai độc nhất của chưởng môn đại phái đệ nhất thiên hạ, bị giáo
huấn đến mặt già đỏ lên, cố gắng hết sức kìm nén, nặn ra khuôn mặt tươi
cười.
“Nam Cung thiếu chủ, ngươi không biết chút chuyện, không tu bổ kết giới,
chính là ý của Tiết chưởng môn…”
Một câu nói này, ném khoai lang nóng cho Tiết Chính Ung.
“Tử Sinh Đỉnh?”
Nam Cung Tứ nhìn Tiết Chính Ung một chút, hừ một tiếng, cũng không
biết là cười lạnh hay là có ý tứ gì khác.
Sau đó hắn ta phất tay, nói với hầu cận của mình: “Mẹ nó đi tu bổ, lải nhải
nhiều quá, còn muốn chuyện lớn thêm à.”
Diệp Vong Tích muốn cản hắn lại: “Thiếu chủ—— “
Nhưng Nam Cung Tứ căn bản không thèm nhìn hắn, kỳ quái hơn là, Tống
Thu Đồng cũng tới. Nhưng hôm nay nàng ta không đứng bên cạnh Diệp
Vong Tích, mà là đứng hầu bên cạnh Nam Cung Tứ, vẫn dùng lụa trắng che
mặt, hạ mắt liễm khí, bộ dáng cực thuận.
Đệ tử Nho Phong Môn làm chuyện không chút dây dưa dài dòng, nghe thủ
lĩnh môn phái mình phân phó. Nhất là hầu cận mà Nam Cung Tứ nuôi, một
đoàn người căn bản không nghe khuyên ngăn giải thích, đồng loạt tiến lên
bắt đầu bày trận kết ấn.
“Dừng tay!”
Tiết Chính Ung chặn chiêu thức của bốn năm người, quay đầu lại, đã thấy
một đệ tử khác kết ấn tu bổ, một đạo lam quang đánh tới khe hở ở kết giới.
Tiết Chính Ung đột nhiên thất sắc, hô: “Ngọc Hành!!”
“Ầm!” một tiếng, ánh lửa văng khắp nơi.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, bỗng có một đạo huyết hồng như lôi đình
đánh xuống, chặn ấn tu bổ trước khe hở!
Đám người ngẩng đầu, chỉ thấy một thanh niên cầm dây liễu ngự kiếm
đứng ở không trung, trông coi vị trí kết giới. Mặt mày của thanh niên vốn