HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 851

Âm thanh của hắn quá thấp.
Bị áy náy cùng ngượng ngùng ép tới trầm thấp như vậy, hèn mọn như vậy.
Đến mức Tiết Mông lúc đầu không có nghe rõ, một lát sau, mới ý thức
được Mặc Nhiên nói cái gì. Cậu “A” một tiếng cười lạnh.
“Ngươi đưa người về nhà?”
“…” Mặc Nhiên nhắm mắt lại.
Tiết Mông xì ra, từng chữ đều phá tan thành từng mảnh giữa răng: “Ngươi
có mặt mũi đó sao.”
“Thiếu chủ —— “
“Đừng kéo ta, buông tay ra!” Tiết Mông bỗng giật tay áo trong tay Sư
Muội, trong mắt lóe bi thương cùng phẫn hận, cậu gắt gao nhìn chằm chằm
Mặc Nhiên, khàn giọng nói, “Ngươi mà xứng sao.”
Tay Mặc Nhiên tựa hồ run lên nhè nhẹ, lông mi của hắn càng rủ xuống.
Trong nháy mắt đó, bỗng sinh ra một ảo giác vi diệu, giống như Sở Vãn
Ninh còn sống, sau một khắc Sở Vãn Ninh sẽ nói: “Tiết Mông, đừng hồ
nháo.”
Hoá ra, y vẫn luôn giúp mình che gió chắn mưa.
Là mình cứ thản nhiên, cho rằng đó là chuyện đương nhiên.
Mặc Nhiên không biết nên nói gì, chỉ ôm lấy Dẫn Hồn Đăng, như nắm lấy
sợi rơm cuối cùng.
Hắn cúi đầu, lặp lại lần nữa: “Ta muốn đưa người về nhà.”
“Có phải ngươi chỉ biết nói câu này thôi không! Ta thấy ngươi—— “
“Được rồi, Tiết thí chủ.”
Hoài Tội đại sư rốt cục có chút nhìn không được, thở dài, nói, “Mặc thí chủ
có lòng, cậu để cậu ấy đi đi. Nếu thật sự có việc gì, tính không quá muộn,
bây giờ tất cả còn vô định, Tiết thí chủ cần gì phải hùng hổ dọa người.”
Khuôn mặt của Tiết Mông trầm xuống, muốn nói gì đó, cuối cùng nhìn lên
mặt Hoài Tội, nhịn được.
Nhịn giây lát, vừa bỏ xuống một câu.
“Nếu sư tôn có việc gì, ta nhất định giết ngươi tế người.”
Hoài Tội thở dài nói: ” Ân oán giữa hai vị thí chủ, ngày sau lại nói, canh
giờ không còn nhiều, tìm nhân hồn quan trọng hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.