HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 850

Mặc Nhiên im miệng không nói, mặc cậu chất vấn, không hề tranh chấp.
Sư Muội thấy thế khuyên nhủ: “Thiếu chủ, A Nhiên đệ ấy không phải là
người lâm trận bỏ chạy, cậu…”
“Không phải thì sao? !” Tiết Mông nghiêm nghị nói, “Hắn đã hại chết sư
tôn một lần, ta dựa vào đâu mà tin hắn sẽ không hại chết sư tôn lần nữa?
Hắn chính là ôn thần!”
Sư Muội nói khẽ: “Đại sư còn ở đây, sao cậu có thể nói như vậy.”
“Sao ta không thể nói? Chẳng lẽ không đúng hả? Bao nhiêu lần sư tôn bị
thương đều là vì hắn! Mỗi lần có hắn, nhất định không có chuyện tốt.” Tiết
Mông vừa nói như vậy, hốc mắt lại đỏ lên, bờ môi phát run, run rẩy, bỗng
có chút mất khống chế, đưa tay giật lấy Dẫn Hồn Đăng trong tay Mặc
Nhiên, “Đưa đèn cho ta, đừng có tìm xúi quẩy cho sư tôn.”
“…”
“Đưa ta!”
Tiết Mông mắng, Mặc Nhiên không cãi, lần đầu tiên trong đời hắn cảm
thấy Tiết Mông nói rất đúng.
Quỷ Ti Nghi cũng được, dưới đáy Kim Thành Trì cũng được, không phải
mỗi lần Sở Vãn Ninh đều vì hắn mà bị thương sao, trên người Sở Vãn Ninh
có bao nhiêu vết sẹo, đều do hắn lưu lại?
Ôn thần.
A…
Đúng, rất đúng.
Thế nhưng dù vậy, cho dù biết mình thẹn với sư tôn, cho dù biết mình
không xứng đi năn nỉ sư tôn trở về từ Hoàng Tuyền, hắn vẫn không muốn
bỏ Dẫn Hồn Đăng trong tay, cứ như vậy cố chấp, gắt gao nắm lấy đèn lồng,
mặc kệ cho Tiết Mông thóa mạ mình, làm mình bị thương. Mu bàn tay bị
cào ra vết máu, vẫn cúi đầu, không nhúc nhích.
Đến cuối cùng, Tiết Mông thở hổn hển, rốt cục buông lỏng hắn ra, hai mắt
đỏ rực nói: “Mặc Vi Vũ, ngươi còn muốn hại người tới khi nào…”
Mặc Nhiên không nhìn cậu, chỉ cúi đầu, nhìn cái đèn trống rỗng, trầm mặc.
Khi trầm mặc đến mức khiến người khác cho là hắn sẽ không đáp lại, hắn
bỗng nói nhẹ một câu: “Ta muốn đưa người về nhà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.