Lời nói láo rõ ràng như vậy, Mặc Nhiên nghe mà lắc đầu: “Ngươi hẳn sẽ
không tin.”
“Không.” Trong mắt Dung Cửu có ánh sáng run rẩy rẩy, “Ta tin.”
Mặc Nhiên: “…”
“Ta tin.” Dung Cửu oán lệ tận trời, bày ra một nụ cười, khóe miệng vặn
vẹo, “Vì cái gì mà ta không tin? Tin hay không tin chỉ người có đường lui
mới có thể nói. Ta thì là cái thá gì? Một kẻ bán da thịt, người khác ném ra
ngoài cái gì ta tin cái đó, bằng không đến một đường sống cũng không có.”
Hắn chậm chậm, tiếp tục nói.
“Họ Thường nói với ta, hắn sẽ làm tròn lời hứa, đưa ta vào nhà hắn. Nhưng
nói cha mẹ hắn trước mắt không tiếp nhận nổi ta, vậy nên để ta đến một
trấn nhỏ phụ cận ở tạm trước.”
“Trấn Thải Điệp?”
“Đúng. Trấn Thải Điệp.”
Mặc Nhiên đã ẩn ẩn đoán được xảy ra chuyện gì, vẻ mặt liền trầm xuống.
Quả nhiên, Dung Cửu nói: “Ta hoan thiên hỉ địa thu dọn đồ đạc, đúng rồi,
kỳ thật cũng không có gì để thu dọn. Mấy năm nay ta bán máu bán thịt để
được tiền tài, đều bị ngươi nhất thời cao hứng trộm sạch. Nhưng không sao,
khi đó ta nghĩ, ta đã có Thường công tử rồi.”
“… A.” Hắn ta lặng im một chút, run rẩy nở nụ cười, đem ba chữ “Thường
công tử” hung ác nghiền giữa răng môi.
“Là hắn lừa ngươi đến trấn Thải Điệp trấn, ở đó hại chết ngươi?”
“… Không.” Dung Cửu khặc khặc cười, ánh mắt u oán, “Không phải hắn
hại chết ta, là từng người các ngươi phá hỏng con đường của ta, ta mới
cùng hắn lên thuyền tặc. Là các ngươi, là các ngươi hại chết ta.”
Dung Cửu hít vào một hơi, tiếp tục nói: “Sau khi đến Thải Điệp, ta đi theo
họ Thường, đi vào một tòa nhà lớn, nhưng trong đó thanh thanh lãnh lãnh,
không có người hầu, hắn nói với ta không cần gấp, để ta nghỉ ngơi trong
nhà trước, hắn ra ngoài mua ít đồ. Ta ngu ngốc chờ ở đó, qua không đầy
một lát, ta nhìn thấy hắn cùng một nam nhân đi vào trong nội viện—— ”
Mặc Nhiên nghe đến đó, bỗng dưng biến sắc: “Ngươi có nhìn rõ tướng mạo
của nam nhân đó không?”