Mặc Nhiên không nói, qua thật lâu, mới hỏi hắn ta: “Cho ngươi thêm một
cơ hội, ngươi chọn cùng họ Thường, giết ta?”
“Không sai.”
Mặc Nhiên nói: “Được, cho ta một cơ hội, ta cũng vẫn quay đầu, lấy hết tất
cả tiền tài của ngươi, khiến ngươi không có quả ngon để ăn.”
“Ngươi——!”
Dung Cửu xúc động phẫn nộ, phấn hoa trên mặt nhiễm mỏng đỏ tựa hồ
càng đẹp hơn, thân hình hắn run lên một hồi, sau đó mới chậm rãi ổn định.
Qua một chút, tự biết thất thố, hắn ta giơ tay vê tóc mai, ẩn nhẫn, hắn lại lộ
ra nụ cười mềm mại đáng yêu quen thuộc, chỉ là trong ánh mắt, vẫn lóe ra
nộ khí.
“Tùy ngươi nói thế nào. Dung Cửu ta, có cách sống của Dung Cửu ta.”
“Chỉ mong ngươi ở Quỷ giới có thể sống tiêu dao tự tại.”
Dung Cửu nheo mắt lại: “Tất nhiên là rất tiêu dao tự tại. Chỉ cần nằm trên
giường, sẽ có thể vĩnh thoát luân hồi, không hề bị khổ, ta rõ ràng hơn
những kẻ đần độn trong phòng đó, ta vô cùng tình nguyện.”
Mặc Nhiên cười cười, nói: “Nhưng Dung Cửu, những người này là thủ hạ
của Tứ quỷ vương, ngươi sống hay chết, đi hay ở, kỳ thật chỉ bằng một câu
nói.”
Dung Cửu chấn động, theo cơ cảnh kính sợ, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm
hắn.
“Ngươi có ý gì.”
Nếu không phải tình hình như vậy, Mặc Nhiên thực sự không muốn xé rách
giằng co với hắn ta, nhưng Dung Cửu dù tính tình mềm yếu, hận cũng khó
chơi, đành phải trầm khí, nói với hắn “Ngươi cảm thấy người trong chân
dung không là gì cả, nhưng ta cảm thấy y rất tốt. Mắt nhìn mọi người khác
nhau, ai cũng khó mà nói Quỷ Vương có thể nhìn trúng y hay không.”
“Tướng mạo lạnh như băng, ai có thể nhìn trúng hắn?”
“Vậy thì chưa hẳn.” Mặc Nhiên nói, “Nếu Quỷ Vương thích người ôn nhu,
sao lúc đó không chọn ngươi?”
“…” Dung Cửu không lên tiếng, vẻ mặt lại có chút khó coi.