HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 113

chúng ta, cung không đủ cầu. Ta vừa rồi bảo với tú bà sẽ phá lệ chiếu cố
Hoa Nguyệt lâu, không những cung cấp đầy đủ mà còn giảm giá tiền. Tú bà
thấy có lợi dĩ nhiên sẽ khách khí với chúng ta một chút.”

Thì ra là như vậy. Cũng không lạ a! Người trên giang hồ thường không

tránh được cái lợi trước mắt, có qua có lại. Chỉ cần không thương thiên hại
lý là không chừa thủ đoạn nào, cũng không mất một mối quan hệ làm ăn lâu
dài.

Thủy Băng Thanh ý tứ bảo Nguyễn Nhược Long đợi dưới lầu, Nguyễn

Nhược Nhược một mình đi lên chỗ nàng báo cáo kết quả. Bước đầu tiên của
kế hoạch đã thành công, trì hoãn kỳ hạn chính thức tiếp khách của nàng ta,
giữ vững thân phận thanh sạch bán nghệ không bán thân.

Vốn tưởng rằng Thủy Băng Thanh nghe được sẽ như trút được gánh

nặng, nào ngờ nàng chau mày đứng lên: “Cái gì? Phụng bồi rượu, đánh đàn
ca hát, còn nhảy múa nữa. Miễn cưỡng ta có thể làm được điều thứ nhất,
nhưng ba điều sau chắc chắn là không được nha!”

Nguyễn Nhược Nhược sửng sốt, suy nghĩ một chút liền hiểu, một nam

nhân ở thế kỷ hai mươi mốt làm sao bảo hắn biểu diễn thanh ca mạn vũ?
Nhưng…nàng có chuyện muốn hỏi: “Vậy những ngày trước đây ngươi làm
sao trốn được?”

“Dưỡng thương a!” Thủy Băng Thanh vừa nói vừa chỉ vào trán cho

Nguyễn Nhược Nhược xem, vạch tóc ra liền phát hiện có một vết thương
vừa mới lành lại, mỏng mỏng cong cong nhìn như nửa vầng trăng.

Nguyễn Nhược Nhược không khỏi dậm chân, “Vậy phải làm sao bây

giờ? Vết thương cũng đã lành lại rồi, ngươi không thể không bán nghệ nha,
không có chuyện tú bà để ngươi nhàn rỗi mà không hiến nghệ kiếm tiền cho
mụ ta đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.