HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 194

Sau nửa thời gian diễn ra tiệc chúc thọ, khúc “Hạ Phương Thần” tấu

vang, ban nhạc gồm những ca nữ mặc y phục xanh da trời, hát những lời ca
chúc thọ chúc rượu. Phía sau vũ đài, Nguyễn Nhược Nhược hỏi Thủy Băng
Thanh: “Người được chờ đợi nhất là ngươi, có căng thẳng không?”

Thủy Băng Thanh vỗ ngực tự tin, “Ta căng thẳng cái quái gì! Đại nhạc

hội cũng đâu phải là chưa từng thấy. Đừng quên, tại thế kỷ hai mươi mốt ta
coi như là một công tử nhà giàu, nhà của ta cả ngày đều là “đàm tiếu giai
quyền quý, vãng lai vô bố y”. Còn ngán ai nữa!” (câu trên chắc là: Người
quyền quý đến cười nói, kẻ nghèo không dám lui tới)”.

Nguyễn Nhược Nhược mắc cười, “Đúng nha đúng nha, làm cho ta đây

mở mắt đi, mặc kệ lớn nhỏ, ngươi lên kia đem tài nghệ xuất chúng mà phát
huy đi.”

“Ngươi cứ mở to mắt ra mà xem”, Thủy Băng Thanh lòng tin tràn đầy.

Ca xướng xong, Thủy Băng Thanh một mình tiến lên vũ đài, dung mạo

sáng ngời, làm cho cả sảnh đường tròn to con mắt. Bởi vì hình tượng cửa
hắn thật sự quá mức mới mẻ, vô cùng khác biệt. Thân mặc trách tụ trường
bào, đầu đội mũ cao, thắt lưng to, chân mang bì ngoa, đấy là một thân nam
trang khỏe khoắn nhưng thanh diễm tú nhã, đúng là một vị tuấn mỹ nam
trang lóe sáng đăng tràng. Tiếng vỗ tay cổ vũ vang lên như sấm, một tiếng
trống nổi lên, đó chính là vị cổ nhạc sư đã được hắn “cải tạo” một phen.
Hắn ta không để mất thời gian liền bắt đầu tạo nên một dòng chảy âm thanh
nghe như nhạc cổ điển, Thủy Băng Thanh theo điệu nhạc, một bên nhảy
một bên hát:

Tại sao lặng im không nói một lời, để trong tim luôn tơ tưởng hình bóng

ấy.

Xin cho ta thêm một ngày, để chạm vào gương mặt ấy.

Thêm một ngày, yêu nhiều thêm một chút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.