Lý Hơi giấu biệt đi, không để lộ ra ngoài. Nếu không để người Trường An
thành biết Tĩnh An vương thế tử bị nam nhân đùa giỡn, e là cả thành sẽ
cười suốt ba ngày ba đêm.
“Trước mắt cục diện một chọi ba, song phương choảng nhau khó phân
thắng bại, bây giờ xuất thủ chính là gia đinh A, hắn cố gắng đánh lén đối
phương, dùng ghế định đập vào gáy của bạch y công tử, nói thì chậm nhưng
xảy ra rất nhanh, bạch y công tử phản ứng nhanh nhẹn né đi, toàn thân bay
tới đạp một cước…wow, cú đá nghiêng người thật đẹp nha, đá trúng bàn tay
cầm ghế của têb gia đinh…A, kết quả…tay hắn mềm nhũng, cái ghế rơi trở
xuống đập vào đầu hắn…lăn quay hôn mê rồi!!!”.
Nguyễn Nhược Nhược mi phi sắc vũ đứng ra giải thích, những người
đứng nghe phía sau đều ha ha cười lớn, một bên cười một bên reo lên: “Tiếp
tục tiếp tục, vị tiểu ca này xin tiếp tục nói đi.”
“Bạch y công tử hiển nhiên võ nghệ cao cường, vừa thủ vừa công, lấy
một chọi hai càng dễ dàng, bây giờ hắn vừa tung ra một quyền tuyệt mỹ,
wow! Trúng ngay giữa cằm của lam y công tử, đáng thương lam y công tử
trên mặt bị u lên một cục, tình thế trước mắt xem ra…lam y công tử không
ổn nha! Hắn bị bạch y công tử nện ba bốn đòn, bị động ăn đánh a…đã
không thể tấn công, chỉ có thể phòng thủ. Bất quá, hắn ương ngạnh phòng
thủ, tinh thần chống cự rất đáng để chúng ta khâm phục nha, mọi người cho
một tràng vỗ tay khích lệ đi.”
Nguyễn Nhược Nhược vừa nói vừa dẫn đầu vỗ tay, những người đứng
nghe thập phần vui vẻ mà hùa theo, tiếng vỗ tay như sấm vang dậy một góc
đường. Diêu Kế Tông mềm oặt, một mình chống đỡ không nổi bị đánh
thành cái đầu heo bò lăn ra đất. Lúc này Lý Hơi thu dọn chiến trường sạch
sẽ, đem tên Tiểu Tứ đá một cước bay ra ngoài, đập lên cửa một phát rồi té
trở lại mặt đất, miệng không ngừng rên la đau đớn. Chủ tớ ba người đều
ngã, toàn bộ chấm dứt.