Nguyễn Nhược Nhược kích động la lên, “Bây giờ tràng diện kịch liệt
đánh nhau đã kết thúc, bạch y công tử đánh thật đẹp, giành được thắng lợi
cuối cùng, Yeh, Vạn tuế! Bạch y công tử vạn tuế!”
Nguyễn Nhược Nhược nhất thời quên béng, vẫy tay hô to “Vạn tuế”,
nhưng lần này người nghe không hùa theo nàng, không người nào la mà
cũng không ai dám la. Đại Đường khai nguyên hai chữ “vạn tuế” này không
phải ai cũng có thể tùy tiện la lên được. Đó là hoàng đế mua bản quyền nha,
còn ai dám dùng? Không cần xét xử, trực tiếp hạ phán quyết. Mà phán
quyết vô cùng dọa người…tựa như nửa đêm canh ba đem can phạm bị gán
tội mưu nghịch ra chém đầu.
Cho nên Lý Hơi vừa nghe nàng la như vậy liền vội vàng từ trong quán
nhảy ra, tóm lấy tay nàng bỏ chạy. Chạy một hơi qua mấy con đường, đem
đám đông náo nhiệt bỏ lại phía sau, lúc này hắn mới dừng lại giáo huấn
nàng: “Ngươi tại sao lại không cẩn thận, hai chữ “vạn tuế” có thể tùy tiện la
loạn như vậy sao? Nếu xảy ra chuyện gì, đừng nói một mình ngươi bị xử
tội, đến cả ta cũng bị phiền tóai.”
“Xin lỗi xin lỗi, sau này không dám nữa. Sau này ta nhất định cẩn thận
nói năng, ngươi ngàn vạn lần tha thứ cho ta.” Nguyễn Nhược Nhược biết
sai, vội vàng biểu thị thái độ nhận lỗi.
Lý Hơi làm gì thật tâm trách nàng, thấy bộ dáng nàng như vậy lập tức
tâm tư mềm nhũn. “Ta bất quá chỉ nhắc nhở ngươi một câu, có đâu trách cứ
ngươi.” Đột nhiên lại nhớ ra, “Mới vừa rồi ngươi ở ngoài quán nói gì với
những người phía sau vậy? Nói đến mi phi sắc vũ!”
“Ngươi cũng chú ý sao? Ngươi lúc ấy cục diện một chọi ba như vậy còn
có thể “mắt xem bốn đường, tai nghe bát phương” mà theo dõi động tĩnh
bên ngoài a, ngươi thật là lợi hại nha! Cao thủ chân chính trong số cao thủ.”
Nguyễn Nhược Nhược lộ ra bộ dáng vô cùng khâm phục.