“Nói thật đi, tại sao ngươi lại cự tuyệt? Bọn họ có chỗ nào không tốt?”
Diêu Kế Tông tò mò cực kỳ.
Nguyễn Nhược Nhược ngẩng đầu suy nghĩ một chút, vẻ mặt phảng phất
chút tiếc nuối, “Công tâm mà nói, thật ra điều kiện của hai người kia đều
tương đối khá. Nhưng từ góc độ thực tế mà xét thì đều không phù hợp.
Giống như một món ăn không thích hợp với ta vậy, thật không nên động
đũa tới. Nếu cứ ngoan cố ăn vào thì ngược lại sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Diêu Kế Tông nghe được mắc cười, “Ngươi nói lời này thật truyền cảm
nha!”, cười một trận xong, hắn bày ra bộ dáng rửa tai cung kính lắng nghe,
“Đến tột cùng chỗ nào không thích hợp? Ta nguyện ý ngồi nghe ngươi giải
thích”
“Thật ra, ta đối với Ngọc Liên Thành tương đối có hảo cảm, từ lần đầu
tiên nhìn thấy ta đã bị chấn động, hắn thật sự có mị lực làm người khác
choáng váng, không tự chủ được mà bị hắn hấp dẫn. Nhưng hay quá hóa
dở, mị lực như thế khiến ta hiểu hắn tuyệt đối không thích hợp làm trượng
phu. Không phải ta sợ không dám song song đi bên cạnh hắn. Hắn có
gương mặt quá mức tuấn tú, là “nữ nhân sát thủ” trời sinh, vì thế sẽ lôi khéo
vô số ong bướm bay tới. Nếu ta phó thác cả đời cho hắn, chỉ sợ đổi lấy mỗi
ngày lo lắng bất an, môi đêm ngủ không yên. Thôi thôi, tốt nhất là biểu
huynh muội đi. Đúng nha! Hắn là anh họ của ta, đây chính là quan hệ cận
hôn, ta và hắn không thể phát sinh quan hệ nam nữ, không phải sao?”
Diêu Kế Tông cật lực gật đầu, “Đúng nha! Ngươi không nói ta cũng suýt
chút nữa cũng quên, thân tộc thì không thể kết hôn, nếu không thế hệ tương
lai tám chín phần sẽ bị khuyết tật.”
Dừng một chút, hắn hỏi tiếp: “Còn…Tiểu vương gia Lý Hơi kia? Ngươi
tại sao cũng không cần, trẻ tuổi anh tuấn, thân thủ nhất lưu, nam tử xuất sắc
như thế bỏ công tìm kiếm còn không được. Hơn nữa xét về xuất thân bối