Hai người lời qua tiếng lại, gần như không để ý chung quanh còn có
người. Kết quả, sau khi Lý Hơi nghe qua một hồi liền nhịn không được
chen ngang, “Các ngươi…núp trên bờ đã lâu sao?”
Hai người vốn đang đấu võ mồm vô cùng khí thế, bị Lý Hơi hỏi một câu
như vậy liền ngắc ngứ, phảng phất như vừa giở áo cho người ta xem lưng,
nhất thời không biết nói thế nào.
Im lặng chưa bao lâu, Lý hơi lại hỏi: “Còn có, mới vừa rồi ngươi gọi hắn
là gì? Lưu Đức Hoa? Hắn không phải Diêu Kế Tông sao?”
Vừa đón vừa hỏi, không cho bọn hắn cơ hội thương lượng câu trả lời.
Suy nghĩ hồi lâu, Nguyễn Nhược Nhược quyết định…nói đại, “Làm gì có,
ta gọi hắn là Diêu Kế Tông a! Lý Hơi, ngươi nghe lầm rồi a!”
“Ta có nghe lầm không?” Ánh mắt Lý Hơi quét sang Lô U tố và Tần Mại
đứng bên cạnh, dụng ý không cần nói cũng biết. Vì vậy hai người đều ra
mặt làm chứng, “Tiểu vương gia không nghe nhầm, ta cũng nghe thấy nàng
la như vậy.”
Bị bắt quả tang rồi, Nguyễn Nhược Nhược không thể không trở mặt,
“Đúng, ta gọi hắn là Lưu Đức Hoa, bởi vì cái tên Diêu Kế Tông nghe bất
hảo, nên ta sửa lại một chút!”
“Ngưoi có thể tùy tiện đối tên hắn sao? Cứ cho rằng ngươi đổi tên đi, tại
sao lại đổi luôn họ của hắn?” Lý Hơi lại càng kỳ quái.
“Có quan hệ gì đâu, dù sao cũng chỉ có ta gọi hắn như vậy. Hắn bên
ngoài là Diêu nhị thiếu gia, nhưng ở trước mặt ta hắn chính là Lưu Đức
Hoa.” Đây chính là lời nói thật, chỉ tiếc Lý Hơi nghe cũng không hiểu .
Đôi mắt Lý Hơi nghi ngờ hướng Diêu Kế Tông nhìn qua. “Các ngươi…
Từ khi nào trở nên thân thiết như vậy?”