Thanh hắn không phải là không chú ý tới. Mỗi động tác của nàng đều ưu
mỹ mạnh mẽ mười phần, có điểm không giống với thiếu nữ nghịch nước.
Giống như…lúc nàng múa tây dương vũ, mềm mại nhưng cũng rất đặc
trưng. Hơn nữa, tại sao hôm nay khi nhìn Diêu Kế Tông bơi lội dưới nước,
Lý Hơi cảm thấy có điểm giống nàng ta như đúc. Bản lĩnh này, động tác
này, quả thực rất giống…Giữa bọn họ liệu có quan hệ gì không?
Còn có, tại sao hắn cũng biết hô hấp nhân tạo? “Cả Đại Đường này cũng
chỉ có ta và nàng biết”, lời nói này phải hiểu thế nào? Lý Hơi cảm thấy
trong lòng phảng phất một tia nghi ngờ vô hình đang lay động…
Ngẫm nghĩ một hồi cũng không tìm ra đầu mối, Lý Hơi chuẩn bị tắt đèn
đi ngủ, không hiểu sao lại tiện tay cầm quyển “Binh pháp Tôn Tử” lên,
quyển sách trượt qua tay rơi xuống. Trong lúc hắn cúi người nhặt lên,
những trang sách đang mở ra chương một “Công chiến kế”, dường như là
quỷ thần xui khiến, Lý Hơi liếc mắt nhìn xuống kế thứ mười bốn…Tá Thi
Hoàn Hồn.
Tá Thi Hoàn Hồn…Bốn chữ này phảng phất như một thanh đao sắc bén
chém gọn những hoài nghi trong lòng Lý Hơi. Sách lại một lần nữa từ trong
tay hắn rơi xuống, Lý Hơi kinh ngạc đứng tại chỗ, từ thân xác đến tâm hồn
đều chấn động…
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Hơi vội vàng gọi Tần Mại đến, vẻ mặt ngưng
trọng phân phó, “Nguyễn Nhược Nhược và Diêu Kế Tông, đem lai lịch hai
người này lập tức tra rõ. Từ nhỏ đến lớn, tính tình như thế nào, gặp gỡ như
thế nào, tất cả đều mang về đây cho ta, càng cẩn thận càng tốt.”
Tần Mại cung kính lĩnh mệnh đi.
***
Hoa viên phía sau Diêu phủ, Diêu Kế Tông đang đối diện với khinh khí
cầu của hắn. Vật này mặc dù có thể bay lên nhưng nhiên liệu quả thật