HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 37

Mọi người nghe thấy đều hớp phải một ngụm lãnh khí, ngoại trừ Nguyễn

Nhược Long vì ban nãy hắn cũng đã nếm qua sự kinh ngạc này rồi.

“Nhược Nhược, đừng nói năng lung tung, ngươi thế nào lại đi leo tường

chứ?” Nhị di nương thanh âm ngẹn ngào nói.

Nguyễn lão gia chú ý, “Hừ, thân thể ngươi hư nhược như vậy sao lại có

thể leo tường? Ta đây một chữ cũng không thể tin được”

“Phụ thân, Tam muội đúng là đã trèo tường đi ra ngoài, con tận mắt nhìn

thấy.” Chớm thấy Nguyễn lão gia đang định nói gì, Nguyễn Nhược Long
nhanh miệng cướp lời, lên tiếng.

Mọi người trong phòng lại nuốt thêm một ngụm lãnh khí, hai bên nhất

thời chỉ nhìn nhau. Một hồi sau Nguyễn lão gia mới mở miệng: “Ngươi làm
sao có thể leo qua bức tường đó?”. Sự kinh ngạc đi kèm quá nhiều nghi
vấn.

“Leo tường không phải là đơn giản quá sao!”, Nguyễn Nhược Nhược

đáp, khẩu khí hùng hổ, “Chuyện này có khó khăn gì, tại cửa sau có nhiều
tạp vật, nữ nhi để bọn chúng chất chồng lên nhau thành một đống, hướng
trên đầu tường đạp phóng lên rồi từ đầu tường nhảy xuống là OK ——
không phải, là..được.” Nàng quên mất, đến cả từ tiếng Anh này cũng phun
ra liền nhanh chóng sửa lại.

Lời nói rất hay, không sợ hãi lại đúng nhịp, nhưng mọi người nghe vào

trong tai liền như bị đá tảng nện vào, nhất thời bàng hoàng đông cứng. Cái
này…vị Tam tiểu thư đến cả gió cũng không chống chịu được mà cứ như
vậy có thể leo trèo. Nguyễn Nhược Phượng còn giật mình hơn nữa, “Tam
muội, Hạnh Nhi vừa nói không tìm thấy ngươi thì chúng ta liền tưởng
ngươi đi tìm chết. Không nghĩ tới việc ngươi lại leo tường ra khỏi phủ.”

“Cái gì gọi là tìm chết?” Nguyễn Nhược Long nghe thấy liền kinh ngạc,

“Tam muội, ngươi gặp khó khăn gì mà lại đi tìm chết?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.