HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN LẠI TƯƠNG HỘI - Trang 415

ngươi cũng không nên ép ta tuân thủ…cái kia…điều kiện của thời đại các
ngươi.”

Nguyễn Nhược Nhược thật sự nhịn không được ha ha cười to, Diêu Kế

Tông cũng ôm bụng cười theo. Lý Hơi lúc này mới biết mình bị hai người
bọn họ trêu chọc, nhất thời nhịn không được giận cũng không được, hắn
đành phải cúi đầu buồn bực, vài lọn tóc đen rũ xuống dây dưa trên hàng mi,
mang theo một vẻ đẹp thập phần ngây thơ đáng yêu. Nguyễn Nhược Nhược
liếc mắt bắt gặp, nhịn cười, bàn tay ngọc trắng muốt đưa lên vừa vén tóc
cho hắn vừa nói, “Ta chỉ chọc ngươi một chút thôi, đừng giận a!”

Đối với cử chỉ vô ý của nàng, Lý Hơi vừa mừng vừa sợ, thế nào mà tức

giận nổi! Hắng chẳng qua liếc mắt sang Diêu Kế Tông, gương mặt tuấn tú
nhất thời đỏ hồng.

Diêu Kế Tông đứng một bên cười lớn, xoay người bỏ đi, “Lão thiên a,

còn tìm đâu được một người trong sáng như vậy chứ? Lý Hơi nha Lý Hơi,
ngươi thật quá đáng yêu a!”.

Lý Hơi chờ hắn đi xa mấy bước mới đỏ mặt chậm chạp hỏi: “Ý tứ của từ

“đáng yêu”…là chỉ…ta <đáng giá để yêu> đúng không?” Ánh trăng sáng
tỏ, gương mặt hắn đỏ bừng như một chén rượu hồng đào, Nguyễn Nhược
Nhược chỉ cảm thấy mình sắp bị hắn chuốc say.

“Đúng nha! Ý nghĩa của từ “đáng yêu” chính là người khác gặp ngươi

liền sẽ yêu mến”, Nguyễn Nhược Nhược nhìn hắn cười, không phải là tâng
bốc, không phải là trêu ghẹo, đây là tiếng nói phát ra từ chính nội tâm của
nàng. Có phu quân như ngọc, nàng càng nhìn càng thích.

“Ta không muốn người khác gặp liền yêu, ta chỉ cần ngươi…” Lời chỉ

nói đến một nửa, nhưng so với lời nói trọn vẹn lại càng khiến lòng người
rung động hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.