Ngọc Liên Thành không tự chủ được, trong lòng cảm thấy chấn động, suy
nghĩ tán loạn…Lý Hơi, hắn hiểu được sao? Cả sảnh đường người người
chen chúc này, duy chỉ có Lý Hơi biết được tâm trạng của hắn. Có lẽ…chỉ
vì cả hai đều là bại tướng trong việc chinh phục tình yêu của nữ nhân kia.
Ngọc Liên Thành đến tận lúc này vẫn chưa biết được Lý Hơi đã đánh một
trận chiến “bảo vệ tình yêu”, hiện tại đang thu hoạch thành quả chiến thắng,
mặc dù hoa quả thu hoạch kia vẫn còn chưa chín tới.
Cuối cùng, tất cả nghi lễ đều đã kết thúc. Phu thê song song trở về tiến
hành lễ hợp cẩn. Công chúa ngồi trong phượng liễn, cùng một đội tấu nhạc
tiễn nàng xuất cung đưa đến ngự ban cho phủ Phò mã.
Đêm động phòng đáng giá ngàn vàng. Bàn rượu kê bên cạnh cửa sổ, ánh
trăng soi lên gường, khắp nơi dán đầy hai chữ song hỉ màu hồng rực rỡ.
Gường long phượng, rèm sa tử, châu báu, minh châu tô điểm hỉ phòng. Tân
nương ngồi tại mép gường, hồng hỉ mạt che phủ trên đầu.
Cung nữ thái giám hầu hạ tân lang tân nương dùng hợp cẩn yến, uống
rượu giao bôi, đợi sau khi tất cả lễ thức đã hoàn thành liền im lặng rút ra
khỏi phòng. Đêm động phòng hoa chúc, trên gường hỉ long phượng chính là
một đôi tân phu thê.
Ngọc Liên Thành ngồi cứng ngắc trên gường, mặc dù là tân lang trong
đêm động phòng nhưng tâm tư của hắn chưa hề dung nhập vào hôn lễ này.
Hắn chỉ có thể đón nhận rồi làm theo, để mặc người khác bảo làm thế nào
thì làm thế nấy. Giờ phút này không ai sắp đặt hắn nữa, vậy nên…hắn nhất
thời không biết phải thế nào. Vậy nên hắn chỉ ngồi đó, một lời cũng không
nói. Công chúa ngồi một bên cũng giống như vậy, đêm động phòng cô đơn
tĩnh mịch như sa mạc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng lá cây lao xao bên
ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau, Ngọc Liên Thành tưởng chừng như mình đã hóa thành
một gốc cây, đang do dự không biết có nên đứng dậy vén hồng hỉ mạt trên